“Anh liếc qua liền nhận ra em trong đám đông, em cho rằng mình trốn được sao?”
Nhìn ánh mắt đầy ý vị của người đàn ông, lòng Hứa Thiến trào dâng xót xa.
Mặc dù thường ngày cô nhanh mồm nhanh miệng, nhưng vào lúc này lại không thể nói được gì, nghẹn ngào đáp: “Không có.”
“Vậy em chạy gì chứ?”
“Em không chạy.”
“Không nhớ anh sao?”
Hứa Thiến liếc nhìn anh lần nữa, đường nét sắc sảo đã chín chắn hơn rất nhiều, tính tình cũng thu liễm lại, nhưng ánh mắt vẫn mang nét trẻ trung như xưa.
“Hứa Thiến, em không nhớ anh sao?” Lý Quyết không ngừng hỏi cô câu hỏi này.
“Em… có một chút.”
“Thật sự là một chút?”
Cô xoay người bước đi, trong khi Lý Quyết vẫn lái xe chậm rãi theo sát cô.
“Lên xe đi, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện rõ ràng.”
“Nói gì?”
“Gì cũng được.”
Hứa Thiến tăng tốc, nói: “Bây giờ nói luôn cũng được.”
“Có một vài điều, miệng thì nói được luôn.
Nhưng cơ thể của anh nói anh rằng, cũng muốn giao lưu với em một chút.”
“…”
Hứa Thiến trừng mắt nhìn anh, trên mặt anh mang theo nụ cười gian xảo: “Em gái trà xanh, đừng giả vờ khờ khạo.
Anh đã nhịn một tuần rồi, ngày nào cũng rất nhớ em.”
“Em không hứa gì với anh cả, đồ khốn khiếp.”
“Em vẫn trước sau như một, thả thính rồi không chịu thừa nhận.”
“Đúng thế, em trước sau như một đó.”
Đúng lúc này, cảnh sát giao thông sân bay đi tới, nói với Lý Quyết: “Thưa anh, phía trước là đường một chiều, anh phải đánh xe lên đường trên cao.”
Lý Quyết liếc nhìn Hứa thiến, miễn cưỡng đánh ra lên đường trên cao, càng lúc càng xa cô.
“Bảo bối, chờ anh ở dưới.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Thiến vờ như không nghe thấy, xoay người đi vào thang máy ngoài nhà ga, thang máy đi xuống lầu dưới.
Mười lăm phút sau, Lý Quyết đỗ xe xong, đến cửa sảnh tầng một của nhà ga.
Dòng người liên tục xách hành lý bước ra, trong biển người tấp nập, Lý Quyết tìm kiếm bóng hình quen thuộc.
Tất cả những gì xuất hiện trước mắt anh đều là khuôn mặt xa lạ.
Lý Quyết cuối cùng cũng mất bình tĩnh, lấy điện thoại gọi cho cô, nhưng di động chỉ đổ một hồi chuông dài, cô không chịu bắt máy.
Gọi lại, cũng vẫn thế.
Lý Quyết có chút tức giận, mắng một tiếng: “Hứa Thiến, em ra đây cho anh! Đồ hèn nhát!”
Hứa Thiến nấp sau biển báo dừng xe bus, nhìn người đàn ông trong đám đông, cõi lòng nhói lên không ngừng.
Đúng lúc định bước ra, đột nhiên nghe thấy tiếng la hát của vài cô gái.
Các cô gái chạy đến chỗ Lý Quyết, kinh ngạc thốt lên: “Có phải là Lý Quyết không?”
“Đúng vậy! Chính là anh ấy!”
“Có thể ký tên cho em không?”
“Em siêu thích anh, anh chơi bóng quá là đẹp trai!”
Lý Quyết lấy bút ký lên giấy cho bọn họ, bọn họ còn muốn chụp ảnh nhưng bị anh từ chối: “Xin lõi, tôi đang bận.”
Các cô gái tiếc nuối nói lời tạm biệt với anh, Lý Quyết chạy đi.
Trong đám đông, không nhìn thấy bóng lưng của cô nữa.
…
Nửa đêm, Hứa Thiến cả người mang theo mùi rượu, quay về căn hộ của mình.
Bỗng nhìn thấy bóng dáng cao lớn của một người đàn ông đang đứng dựa vào tường, trên tay cầm một chiếc bật lửa.
Đôi mắt đen của anh bị vùi trong bóng đêm, không nhìn rõ biểu cảm.
Cửa thang máy mở ra, chiếu vào khuôn mặt anh vài tia sáng.
“Lý Quyết?”
“Địa chỉ đã đưa anh rồi, em còn có thể chạy đi đâu?” Ngữ khí của anh có chút khó chịu.
Hứa Thiến bình tĩnh lại, bước đến gần anh, dùng đầu ngón tay mềm mại vuốt ve khuôn mặt anh.
“Anh bây giờ xuất chúng đến thế, nhìn xung quanh đi, có rất nhiều cô gái tốt hơn em.”
“Bớt nói nhảm.”
Lý Quyết nắm lấy cổ tay cô, mở cửa bằng dấu vân tay.
Hứa Thiến muốn chặn anh ngoài cửa, nhưng anh cường thế chen vào, khiến cô bám chặt lấy anh.
Anh ghé vào tai cô, nói: “Em nợ anh nhiều năm như vậy, không định trả lại sao?”
Chưa dứt lời, anh đã ôm eo nâng người cô, ném cô nằm lên giường.
…
Xong công chuyện, Hứa Thiến nhốt mình trong phòng tắm hơn 40 phút vẫn chưa ra.
Lý Quyết đến cạnh cửa phòng tắm, gõ vài tiếng: “Tắm xong rồi thì ra đi, trốn cái gì?”
“Em không trốn.” Cô gái khàn khàn đáp.
“Không dám gặp anh?”
“Không phải!”
Lý Quyết tựa vào cánh cửa mờ mịt, nghiêng đầu hỏi: “Bây giờ biết ngại rồi sao? Vừa rồi không biết là ai, hét to đến thế nhỉ.”
“…..Khốn nạn.”
“Được, anh chính là tên khốn.” Anh bật cười: “Mau ra đi.”
“Ra làm gì?”
“Ra làm gì?” Lý Quyết nói thẳng: “Hứa Thiến, em ngủ với anh đến phát ngốc rồi hả?”
“Lý Quyết! Bao nhiêu năm rồi, sao miệng anh vẫn thối.”
“Miệng anh thối, vậy vừa rồi ai nắm chặt tay anh không buông, liên tục đòi anh hôn em.”
Hứa Thiến đỏ mặt, tức giận nói: “Anh im ngay!”
“Được rồi.” Anh giảm bớt giọng điệu: “Mau ra đây để anh ôm em.”
Năm phút sau, cuối cùng cô cũng bước ra ngoài.
Lý Quyết khoanh chân ngồi trên giường, nhìn cô mặc một chiếc váy ngủ lụa màu vàng nhạt, mùi thơm tinh tế của kem dưỡng da toát lên từ cổ tay cô, mái tóc được chải gọn gàng, xoã xuống bờ xương quai xanh gợi cảm.
“Đệch.”
“Anh phản ứng kiểu gì thế!”
Cô cau mày, ngồi trên giường quay lưng về phía anh, cầm kem dưỡng tay lên.
“Bảo bối, em ăn mặc như thế này, thì sao mà ngủ được?”
“Em đi ngủ toàn mặc như thế.”
“Anh đã thế này rồi, anh nghi ngờ em là muốn vắt cạn sức anh.” Anh nói, ôm cô từ phía sau, hôn lên bả vai cô một cách tha thiết.
“Lưu manh.” Hứa Thiến vùng vẫy một lúc, nhưng vì anh ôm quá chặt nên không thể thoát ra, đành thuận theo anh.
“Thơm quá.” Anh vùi sau gáy cô: “Em thật tuyệt.”
“Cái gì?”
“Phương diện nào cũng rất tuyệt.” Anh hôn lên vành tai cô: “Có được em là phúc khí của anh.”
“Anh đã có được thứ mình muốn rồi.” Cô tránh anh, thu mình vào chăn bông: “Bây giờ có thể bình tĩnh suy nghĩ một chút, những năm nay nhớ mãi không quên, rốt cuộc là muốn gì không?”
“Ý em là gì?”
“Ban đầu khi anh cho em cơ hội lựa chọn, em đã chọn rời xa anh; Hiện giờ em cũng cho anh cơ hội lựa chọn, sau khi có được rồi, anh hãy cân nhắc thật kỹ.”
Lý Quyết nhìn cô hồi lâu, sau đó nhàn nhạt nở nụ cười: “Trước kia anh luôn nghĩ rằng, em tự ti chỉ là ảo giác của anh.
Một người phụ nữ rạng rỡ như em, mạnh mẽ như em, sao có thể tự ti cơ chứ? Bây giờ xem ra, tất cả chỉ là giả vờ.
Em thật sự rất tự ti về bản thân mình.”
“…”
Hứa Thiến ôm chặt gối, co chân lại, né tránh ánh mắt của anh.
Anh kéo ngón út của cô, nói: “Cô gái ngốc nghếch, anh đã nói rồi, em không gả cho anh, anh sẽ không quan hệ với em.
Nếu như anh muốn em, em nhất định sẽ là của anh, cả đời này cũng không thể thoát được.”
“Nói gì vậy, em không phải cô gái truyền thống như thế.”
“Bảo bối, em nói xem hai người lạnh lùng như băng, sao có thể sưởi ấm lẫn nhau chứ.” Anh cầm tay cô, hôn lên một cái: “Anh nguyện ý sưởi ấm cho em, anh nguyện ý yêu thương em, bù đắp tất cả những gì em đã thiếu trong hơn hai mươi năm qua, có được không?”
Cô nhìn thứ ánh sáng chân thành trong mắt anh, do dự hồi lâu rồi nói: “Anh không thấy bản thân rất thiệt thòi sao?”
“Thiệt thòi gì chứ?” Khoé miệng Lý Quyết cong lên: “Em không biết, em đã khiến anh thoải mái thế nào đâu.”
…
Sau khi hai người chính thức