Chu Cầm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô một hồi lâu, vừa quay lại thì đã đụng phải ánh mắt chất vấn của Lý Quyết, trong ánh mắt viết đầy chữ “Anh không bình thường”.
Chu Cầm tát một cái đẩy đầu cậu ta ra: “Đi bộ không phát ra tiếng, lần sau bảo chị Tiêu cho cậu làm ma nữ tóc dài.”
Hai tay của Lý Quyết hạ xuống khóe miệng của Chu Cầm, kéo ra một hình cung kiểu vẻ mặt vui vẻ: “Anh Cầm à, anh có biết cơ bắp cũng có trí nhớ không, hiện tại khóe miệng của anh còn chưa trở lại bình thường này.
Thành thật khai báo đi, là ai khiến anh cười vui vẻ như vậy hả?”
Chu Cầm đẩy tay cậu ta ra, lười giải thích.
Lý Quyết đi theo sau lưng anh, nói: “Vả lại, hoàn toàn không phải do em đi bộ không phát ra tiếng, em đã gọi anh từ rất xa luôn, là anh đứng đực ở đây hồn lìa khỏi xác ấy.”
Hai người đấu võ mồm suốt dọc đường, đi vào sân thể dục.
Bây giờ đang là giờ nghỉ giữa trận, tỉ số đã bị Trung học số 1 bỏ xa, hiệp này Trung học số 13 thua quá thảm, khiến cho các khán giả trên sân nhà cũng buồn bã, mất hết hứng thú.
Cũng may, chẳng qua đây chỉ là đám học sinh bí mật tổ chức thi đấu mà thôi.
Nếu để cho mấy huấn luyện viên bóng rổ có tính khí nóng nảy trong trường biết, trường thể thao nổi tiếng như bọn họ thi đấu bóng rổ mà lại bại bởi trung học số 1 Nam Khê kế bên, chỉ sợ nửa năm sau cũng đừng mơ được sống dễ chịu.
...
Hạ Tang đi tới khu vực nghỉ ngơi ở bên cạnh sân bóng, phát nước có ga cho các chàng trai trong đội bóng rổ.
Bởi vì hôm nay là sân nhà của Trung học số 13 nên dĩ nhiên bên phía Trung học số 13 đã sớm chuẩn bị xong nước và chocolate để bổ sung thể lực.
Còn bên phía Trung học số 1 thì "thiếu thốn vật chất", trông có vẻ đáng thương.
Hạ Tang tiếp ứng kịp thời khiến cho các nam sinh cảm động đến mức "Lệ rơi đầy mặt", còn gọi cô là "Chị Hạ, đại gia Hạ, tổ tông, bà nội" luôn.
Kỳ Tiêu đứng dậy đón tiếp cô, nói với cô bằng vẻ có phần tự đắc: "Tỉ số bây giờ đã cách rất xa rồi, bọn họ không thể đuổi kịp đâu."
"Giỏi quá." Hạ Tang cũng đưa một chai nước có ga cho cậu ta.
Kỳ Tiêu ngửa cằm lên, uống ừng ực một hơi.
"Cậu cũng đừng ngồi khu khán giả nữa."
Kỳ Tiêu kéo cô đi tới ghế dài bên cạnh khu nghỉ ngơi: "Khu khán giả tốt xấu lẫn lộn, cậu cứ ngồi ở đây đi, an toàn hơn một chút.
Đợi lát nữa kết thúc trận đấu thì cũng đừng chạy lung tung, đi ăn cơm hát hò với bọn tớ để ăn mừng."
Hạ Tang nhìn xung quanh một lượt, thuận miệng hỏi: "Mấy người Hứa Thiến trong đội cổ vũ không tới à?"
"Bọn họ không thích tới."
Kỳ Tiêu ngồi xuống cạnh cô, cười nói: "Tớ phát hiện dạo này cậu rất để ý tới Hứa Thiến.
Sao thế, ghen à?"
"Hả?"
"Hả cái gì chứ, không thể nói chuyện tử tế với tớ sao?"
Kỳ Tiêu phát hiện ra trong mũ áo hoodies của cô có chứa thứ gì đó, sờ vào còn có tiếng loạt soạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu ta lấy đồ bên trong mũ áo của cô ra, phát hiện là một túi kẹo sữa thỏ trắng.
Hạ Tang nhớ ra, không phải túi kẹo sữa thỏ trắng này là thứ mà Chu Cầm vừa mới mua à, sao lại chạy đến bên trong mũ áo của cô rồi?
"Bên trong mũ áo của tôi còn có cái gì không?"
Kỳ Tiêu lại kiểm tra cẩn thận một lần, sau đó tìm được một chiếc lá ngân hạnh.
Hạ Tang nhận lấy lá cây, vẻ mặt lộ ra sự khó hiểu.
Đúng vào lúc này, tiếng còi kết thúc nghỉ giữa hiệp vang lên.
Kỳ Tiêu đứng dậy, cười hỏi: "Ra sân rồi, có muốn dặn dò gì không?"
"Thi đấu thật phong cách, thi đấu thật đẳng cấp nhé."
"Tuân lệnh."
...
Chu Cầm đang ở khán đài đối diện sân bóng, một chút trí nhớ của cơ bắp còn lưu lại trên mặt anh đã tan thành mây khói.
Anh nhìn Hạ Tang ngồi chung một chỗ với Kỳ Tiêu mà mặt không đổi sắc, hình như quan hệ giữa hai người họ không tệ.
Ghen tị, tựa như tầng tầng lớp lớp sợi dây nhỏ đang dần dần quấn quanh trái tim anh.
Bị bắt rồi.
Lý Quyết cũng chú ý tới chỗ mà tầm mắt của Chu Cầm hướng tới.
Cậu ta nói: "Ô, kia không phải là cô gái tới chơi mật thất vào tuần trước à? Có duyên nhỉ, thế mà vẫn có thể gặp lại."
Chu Cầm không đáp, cậu ta bỗng nhiên thở dài, nói: "Con mẹ nó, nhìn bọn họ, em cũng muốn tìm bạn gái để yêu đương! Sắp sang thu rồi, tay chân lạnh toát!"
Chu Cầm vặn mở nắp chai rồi uống một hớp, lạnh nhạt nói: "Thích con gái thì tự đi tìm, đừng có động dục ở chỗ tôi."
Lý Quyết kinh ngạc nhìn về phía Chu Cầm, vết sẹo chỗ dưới lông mày anh lộ ra mấy phần hung ác.
"Anh Cầm này, vừa nãy không phải vẫn còn là ánh mặt trời rực rỡ à, diễn viên kịch Tứ Xuyên cũng không đổi sắc mặt nhanh như anh đâu."
Trong lúc nói chuyện, Chu Cầm đã đứng lên, đi xuống dưới sân bóng.
"Đi đâu thế?"
"Ra sân."
Nói xong, anh ném chai nước rỗng trong tay đi, chai nước rơi vào thùng rác, làm thùng rác rung lắc kêu leng keng.
Lý Quyết sững sốt một chút, rồi vội vàng đuổi theo: "Vừa nãy không phải bảo là không lên sân sao, bây giờ lại muốn lên là thế nào?"
...
Chu Cầm vừa vào sân, bầu không khí trong sân thể dục vốn đang u ám tẻ nhạt, lập tức sôi trào trong nháy mắt.
Tất cả các cô gái phía sau lưng Hạ Tang đều trực tiếp đứng phắt dậy, la hét chói tai——
"A a a a! Người yêu tớ đến rồi!"
"Ok rồi! Chắc chắn có thể thắng trận này!"
"Người yêu tớ mà đến, chắc chắn Trung học số 13 sẽ ngược gió để lật kèo nha!"
"Chu Cầm, kết thúc trận này, chúng ta kết hôn ngay đi!"
"Xin lỗi, chưa đủ tuổi, pháp luật không cho phép kết hôn."
Hạ Tang phát hiện, người mà tất cả mấy cô gái đằng sau lưng đang gào thét ầm ĩ gọi người yêu đều là cùng một cái tên——
"Chu Cầm."
Hạ Tang tò mò tìm được Chu Cầm trong miệng các cô ấy từ một đám con trai mặc đồng phục bóng rổ màu đen.
Khuôn mặt quen thuộc cùng với...!vết sẹo mờ mờ dưới hàng lông mày của anh.
Là anh!
Bàn tay đang cầm kẹo sữa thỏ trắng của Hạ Tang siết chặt lại.
"Nam chính" mà cô và mấy người Giả Trăn Trăn trò chuyện bao lâu nay lại là người vô tình chạm mặt với cô những mấy lần!
Trong lúc nhất thời, tâm trạng của Hạ Tang có chút phức tạp.
Cô không biết rốt cuộc chân tướng của chuyện Tống Thanh Ngữ là như thế nào, nhưng trong mắt các bạn nữ của trường Trung học số 1, cái tên Chu Cầm đồng nghĩa với nguy hiểm.
Rất nhanh sau đó, tình hình trên sân bóng khiến cho Hạ Tang không thể suy nghĩ lung tung được nữa.
Bởi vì Chu Cầm ra sân chưa được năm phút mà đã vào rổ ba lần, hơn nữa đều là cú ném bóng vào rổ ở ngoài vạch ba điểm!
Hình như anh cũng chỉ ném bóng tổng cộng có ba lần, mỗi một quả đều vững vàng trúng vào khung bóng.
Chênh lệch tỉ số lập tức được rút ngắn rất nhiều.
Người xem trong sân rộn ràng hoan hô hai chữ "Chu Cầm", gần như sắp lật tung cả nóc nhà.
Độ nổi tiếng của Chu Cầm ở Trung học số 13 không phải chỉ để trưng cho đẹp, tiếng hét của các nữ sinh sắp sửa khiến Hạ Tang điếc hết hai tai rồi.
Từ việc anh khiến cho sức nóng tăng vọt lên như vậy đã có thể nhìn ra, vừa nãy anh không hề khoác lác, quả thật anh có thể chơi bóng rổ vô cùng tốt!
Kỳ Tiêu hơi mất bình tĩnh, chạy tới ngăn cản Chu Cầm.
Da cậu ta rất trắng, đồng phục bóng rổ màu đỏ rực như lửa khoác lên người cậu ta trở nên tươi đẹp rực rỡ.
Mà da của Chu Cầm so với cậu ta thì càng mang màu nâu của lúa mạch hơn.
Đồng phục bóng rổ màu đen khiến khí chất của anh sâu lắng hơn rất nhiều.
Hai người đứng cùng một khung hình, càng lộ rõ sự khác biệt giữa chàng thiếu niên và người đàn ông.
Ở trước mặt Chu Cầm, kĩ thuật chơi bóng vốn được Kỳ Tiêu lấy làm tự hào bỗng chốc biến mất tiêu.
Cậu ta không chỉ một lần bị động tác giả của Chu Cầm lừa gạt, mà thể lực và sức chịu đựng cũng không theo kịp anh.
Cậu ta có nhảy bổng lên cũng không lấn át được anh, mấy lần bị mất bóng ở trong tay anh.
Tỉ số được san bằng, sau đó lại kéo ra một vòng chênh lệch mới.
Kỳ Tiêu bị đánh phủ đầu đến độ có chút ủ rũ, ánh sáng tự tin dưới đáy mắt bỗng chốc tiêu tan không thấy bóng dáng.
Hạ Tang thấy tim mình hơi căng thẳng, khi đám con trai trường Trung học số 1 chạy chậm qua khu nghỉ ngơi, cô đứng lên cổ vũ cho bọn họ——
"Trung học số 1 cố lên! Kỳ Tiêu cố lên!"
Kỳ Tiêu nhìn Hạ Tang một cái, sau đó dùng tay làm ra động tác bắn tim với cô.
Trong khoảnh khắc Chu Cầm mất tập trung vì nhìn bọn họ, anh lập tức bị người xung quanh cướp bóng, sau đó cậu ta chạy ba bước để ném bóng.
Trung học số 1 ghi điểm!
"Khá lắm! Từ Minh khá lắm!"
Kỳ Tiêu kích động hét lên một tiếng: "Mọi người bình tĩnh, đừng hoảng loạn!"
Dường như sĩ khí của Trung học số 1 cũng được cổ vũ vì một quả vào rổ này, bọn họ bắt đầu phòng thủ nghiêm ngặt đối với Chu Cầm.
Chu Cầm chống đầu gối, khẽ thở hổn hển, lại nhìn về phía Hạ Tang ở khu nghỉ ngơi.
Không biết tại sao, cái cảm giác hơi ngưa ngứa trong cổ họng lại bùng lên.
Cô tựa như một cái bóng rơi vào lòng anh, mờ nhạt, nhưng không tài nào xóa hết được.
Thật ra, bọn họ vốn không hề quen biết.
Nhưng bởi vì Kỳ Tiêu, sự không cam lòng và khuất nhục mà Chu Cầm ẩn giấu rất nhiều năm nơi tận sâu tâm can, thứ mà chính anh cũng ép bản thân mình đến mức sắp quên mất, đột nhiên dâng lên trong nháy mắt.
Tại sao, tại sao luôn là cậu ta?
Chu Cầm im lặng mấy giây, sau đó gầm nhẹ một tiếng, quyết tâm dẫn bóng.
Lực đập và sức bật của anh tương đối mạnh, ở trong phạm vi cho phép của quy tắc, hầu như không có