Đèn neon bên cạnh Chu Cầm nháy hai lần rồi bật sáng, ánh sáng hồng từ đèn neon chiếu lên sườn mặt anh như một viền hoa oải hương.
Ánh mắt Hạ Tang dừng lại trên mặt anh hết hai giây, sau đó mất tự nhiên dời đi, lấy di động ra, quét mã QR hỏi: “Tôi phải trả cậu bao nhiêu tiền?”
“Băng vệ sinh, 30 tệ; nước 5 tệ.
” Mặt Chu Cầm vô cảm nói ra giá tiền.
Hạ Tang dừng một chút như đang đợi anh nói tiếp nhưng anh lại không nói nữa, vì thế cô nhắc nhở: “Còn một gói kẹo sữa bạch thỏ nữa.
”
“Cái đó tính cho tôi.
”
“Không cần.
”
Hạ Tang chuyển cho anh tổng cộng bốn mươi tệ, nhưng anh không lập tức chấp nhận, mà hỏi ngược: “Sao nào, đánh bạn trai cậu, cậu mang thù sao?”
“Không phải, cậu ta không phải bạn trai tôi.
”
Chu Cầm nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô gái nhỏ, bỗng nhiên hiểu ra được gì đấy, kéo dài giọng nói: “À, bởi vì Chu Cầm… là lưu manh.
”
Sau khi nói ra những lời này, cả hai người đều im lặng hết một lúc.
Hoàng hôn buông xuống trời dần âm u hơn.
“Tôi không biết Chu Cầm là ai, cũng không có ý định bình phẩm ai.
” Hạ Tang rũ mắt nói: “Việc đó không liên quan gì đến tôi.
”
Nói xong, cô bỏ điện thoại di động vào trong túi, xoay người rời đi.
Chu Cầm tùy ý đá một viên đá vụn dưới chân văng ra xa.
Anh nghĩ, cuộc đời gần như đã bị phá hủy đến không còn lại gì của mình, ít nhất vẫn còn muốn thắng một lần.
Nhưng không phải chỉ thắng mỗi trận bóng rổ vừa rồi.
Anh nâng mắt, ánh mắt dán chặt trên bóng dáng cao gầy nhỏ bé của cô.
Anh còn muốn…
Thắng nhiều hơn nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Tang băng qua một trụ đèn đỏ, quay đầu nhìn về Chu Cầm vẫn đang đi phía sau lưng cô: “Đừng đi theo tôi nữa, tại sao cậu lại đi theo tôi?”
“Đưa cậu trở về, trời đã tối rồi.
” Tiếng nói của Chu Cầm, giống như mảnh tro tàn bị gió thổi bay.
“Không cần cậu đưa tôi về đâu.
” Hạ Tang chỉ khóe miệng đang rỉ máu của anh: “Cậu đang chảy máu đấy, tự mình băng vết thương lại đi, đừng đi theo tôi nữa!”
Khóe môi rỉ máu của Chu Cầm nhếch lên: “Đi mua giúp tôi miếng băng vết thương được không.
”
“Tôi không đi.
”
Chu Cầm đi đến trước mặt cô, ánh mắt không có chút cảm xúc gì đảo qua cô, nửa thật nửa giỡn nói: “Cậu không đi, tôi sẽ đến trường cậu tố cáo đấy.
”
“Tố cáo cái gì?”
“Tôi bị đội bóng rổ của các cậu đánh.
” Anh chỉ vào khóe môi của mình: “Chứng cớ còn ở đây, cũng không khỏi nhanh thế được đâu.
”
“…”
Anh như cười như không mà nhìn cô, mang theo chút ý xấu.
Hạ Tang vào một nhà thuốc với Chu Cầm, nhỏ giọng than thở: “Là học sinh tiểu học sao, còn đi tố cáo nữa, bây giờ học sinh tiểu học cũng chẳng thèm đi tố cáo đâu.
”
Chu Cầm không cãi lại, một tay đút vào túi, đi đến trước quầy bán băng cá nhân, nhìn những tấm băng cá nhân muôn màu muôn sắc nói: “Tang Tang, giúp tôi chọn một cái.
”
“Cậu đừng gọi bậy!”
Chu Cầm cười, đầu lưỡi chống hàm làm bật lên giọng nói, nói ra còn lẫn chút mùi vị ưu tư, buồn buồn: “Tang Tang.
”
Lòng Hạ Tang giống như có một sợi lông ngỗng nhẹ nhàng lướt nhẹ qua, chịu không được run lên một chút.
Trước đó từng có không ít lần nghe qua Kỳ Tiêu gọi hai chữ này, nhưng chưa bao giờ có loại cảm giác như điện giật từ cột sống lên thế này cả.
Chu Cầm cũng chỉ ngón tay đến trước mặt, ngón tay đảo qua đảo lại hàng băng cá nhân kia: “Giúp tôi chọn một cái.
”
Hạ Tang cũng chẳng muốn cùng anh cãi cọ, tiện tay cầm một hộp băng cá nhân hiệu Vân Nam Bạch Dược đưa cho anh.
Chu Cầm mang hộp băng cá nhân đến quầy thu ngân tính tiền, bỗng nhiên Hạ Tang mở mã QR ra giành trả tiền trước, nói: “Hôm nay do Kỳ Tiêu động tay, coi như tôi đã thay cậu ta giải thích rồi, cậu ta hay giành chiến thắng trong các trận đấu của trường chúng tôi, chưa từng gặp thất bại nên có chút xúc động.
”
Ánh mắt cô rất thành khẩn, cũng là thật lòng thật dạ thấy áy náy nói.
Nhưng Chu Cầm biết, cô giải thích như thế chỉ là không muốn anh nói chuyện này ra ngoài khiến cho đội bóng phải chịu phạt.
Anh xé băng cá nhân ra dán lên, cười lạnh nói: “Đau lòng cho bạn trai cậu à.
”
“Cậu ta không phải bạn trai tôi.
”
Hạ Tang lại giải thích thêm lần nữa: “Cậu đừng nói bậy.
”
“Đã như thế rồi còn nói không phải bạn trai sao?”
Hạ Tang cố chấp giải thích: “Cái gì?”
“Cậu không biết cậu ta đang theo đuổi cậu sao?”
“Tôi biết.
” Hạ Tang tức giận nói: “Một cô gái tốt như tôi không thể được người khác theo đuổi sao! Ai quy định ngoại hình xinh đẹp thì mới là trà xanh chứ, tôi không thể sao!”
Chu Cầm nghe cô thẳng thắng nói rõ, bỗng cảm thấy có chút thú vị.
“Cậu đối với bản thân mình có hiểu lầm gì à?”
Hạ Tang khó hiểu nhìn anh: “Cái gì?”
Chu Cầm nâng tay, không chút khách khí nắm lấy cằm cô, đánh giá khuôn mặt rạng rỡ của cô: “Nếu cậu thật sự muốn làm trà xanh, chỉ sợ trên đời này, không có mấy người đàn ông có thể thoát khỏi lòng bàn tay cậu.
”
Anh cũng như thế.
“…”
Hạ Tang biết đây là một lời khen, nhưng động tác của anh rất xúc phạm người khác đấy.
Cô lùi sau hai bước, né tránh anh.
Nhịp tim hệt như tiếng trống, rung động thình thịch.
Khóe mắt Chu Cầm mang theo ý cười, nói: “Đưa tay ra đây.
”
“Để làm gì?”
“Nói cậu đưa ra thì đưa ra đi, nhiều lời làm gì.
”
Hạ Tang bĩu môi, vươn tay trái ra.
Anh không chút khách khí mà hất tay trái của cô ra: “Tay kia.
”
Cô lại đưa tay phải ra, thì bị Chu Cầm nắm lấy.
Hạ Tang theo bản năng muốn rút về, lại không ngờ rằng, anh dùng thêm chút lực lật ngược lại, sau đó cầm lấy miếng băng cá nhân vừa mới xé ra, dán lên vết thương trên cổ tay phải cô.
Trong lúc hỗn loạn lúc nãy, Hạ Tang ngăn cản nam sinh Trung học số 13, trong lúc vô tình cổ tay cô cũng không biết bị cái gì sắc bén trên người bọn họ cắt trúng.
Làn da của cô gái mềm mại, trắng nõn, khẽ xoa nhẹ qua vết thương trên da, trong lúc hỗn loạn thì chẳng thấy có cảm giác gì, đi ra khỏi cổng trường mới thấy có chút đau rát.
Chu Cầm dán lên chỗ vết trầy xước của cô, còn dùng tay xoa nhẹ một chút.
“Đi đây.
”
Anh quả thật nói được làm được, mua xong băng cá nhân sẽ không đi theo cô nữa, xoay người rời đi nhanh chóng biến mất ở ánh đèn neon hồng cuối phố.
Trên cổ tay Hạ Tang vẫn còn lưu lại chút cảm giác đè nén sau cùng của anh, giống như một ấn tượng khắc sâu trên làn da của cô.
Khi nãy cổ tay cô bị thương, ngay cả Kỳ Tiêu cũng không chú ý đến, cô không biết làm sao Chu Cầm có thể nhìn ra được.
Càng không biết anh vì sao… muốn nhìn thấy.
*
Vẫn là Kỳ Tiêu ngây thơ, nghĩ là miễn là đồng đội không nói ra chuyện bọn họ chơi bóng rổ ở Trung học số 13 thì giáo viên sẽ không biết.
Trên thực tế, các thầy cô đều có con đường riêng của mình.
Ở văn phòng giáo viên, bà Đàm vén bức màn dày màu vàng nhạt, để cho ánh mặt trời xuyên qua những ngọn cây chiếu thẳng vào đây.
Quay người lại dựa vào cạnh bàn, bà lấy di động ra lướt, trà cẩu kỷ táo đỏ vừa ngâm xong còn rất nóng, nước trong tách trà bà mới nhấp môi chợt bị đập mạnh xuống mặt bàn, văng tung toé khắp nơi.
Da đầu của nữ sinh đang giúp bà thu dọn tư liệu trong văn phòng cũng căng cứng,cẩn trọng xê dịch bước chân chuẩn bị rời đi.
“Em giúp tôi kêu Hạ Tang lên đây.
” Giọng bà Đàm lạnh đến buốt giá.
“Vâng.
” Nữ sinh nơm nớp lo sợ đi ra cửa, lễ phép đóng cửa lại.
“Để đấy đi.
” Bà Đàm