Suốt đêm hôm đó, tôi không thể nào chợp mắt.
Mình có đang tự đẩy bản thân vào chỗ chết?
Con đường tiếp cận gia đình họ đơn giản như thể có ai đó đang giăng bẫy đợi tôi bước vào.
Nhưng mình cũng không thể vì vậy mà lùi bước.
Những người tôi thương và thương tôi đã không còn nữa. Sao lại phải luyến tiếc làm gì?
Điều khó xử nhất lúc này là cuộc sống của Tina. Không ai chịu nuôi nó, kể cả bà chủ nhà. Tôi không muốn làm cho Tina cái việc mà mọi người đã làm với tôi. Tôi không muốn bỏ rơi nó.
Con chó nhỏ đang say sưa gặm đôi dép nhựa trong khi tôi phải trằn trọc suy nghĩ. Hình như nó đang đến kỳ mọc răng, khó chịu và quậy phá như một đứa trẻ.
Hay mình cứ thả Tina ra đường, thể nào cũng có người thấy nó dễ thương rồi đem về nhà.
Nhưng lỡ rơi vào tay bợm nhậu thì còn gì đời con chó?
Rõ chán.
Tại sao tôi lại để mình bị dính vào những rắc rối vớ vẩn này? Tại sao ngay từ đầu đã dặn, đừng có đặt tình thương vào bất cứ thứ gì nữa mà không nghe? Yêu càng nhiều thì lúc mất đi sẽ càng đau khổ hơn thôi...
Bên ngoài trời đang mưa. Khí hậu toàn cầu đang biến đổi một cách rõ rệt. Đã là cuối đông mà vẫn còn mưa xối xả. Biết bao giờ mùa xuân mới đến cho lòng người nở hoa?"
"Ngày 27/12/2010
Khi những tia nắng đầu tiên rọi vào phòng cũng là lúc tôi thiếp đi trong giấc mơ ngắn ngủi. Giấc mơ ngập tràn tiếng nhạc và lời ca:
Anh nguyện biến thành thiên sứ mà em yêu trong câu chuyện cổ tích, giang rộng tay, biến thành đôi cánh che chở cho em...
- Sao lại gây ra những việc này với em? - Tôi thổn thức trong những kỉ niệm đẹp đã biến mất mãi mãi.
RENG ! ! ! ! ! ! !
Tiếng đồng hồ báo thức khiến tôi bật dậy như điện giật. Tina nằm dưới chân giường cũng hốt hoảng chạy tới chạy lui như kẻ mộng du.
Tội nghiệp con chó!
Tôi ngái ngủ mò đường đi súc miệng. Những làn nước mát lạnh vừa chảy xuống mắt đã xua tan cơn buồn ngủ. Sau khi kiểm tra cẩn thận các tủ lần cuối, tôi mặc áo khoác, xách va li và ôm Tina bước thật nhanh khỏi phòng.
Vĩnh biệt tất cả kỉ niệm
Vĩnh biệt...cuộc đời!
Giao trả chìa khóa phòng cho bà chủ, tôi đi nhanh về phía chiếc xe hơi màu trắng đang đợi sẵn. Một chàng trai mặc áo choàng đen lập tức bước ra từ buồng lái. Tháo cặp kiếng đen khỏi mắt, anh ta nhìn tôi và mỉm cười gần gũi:
- Cô khỏe không?
- Tôi...
- Xin mời - Người con trai mở toang cửa và