Tôi muốn biết thái độ của anh chàng tài xế khi chứng kiến cuộc chia tay giữa Hải Oanh và Tina nên tiếp tục lục tung những tờ giấy trên mặt đất. Nhưng đáng tiếc thay, cô ấy hình như không ghi lại đoạn đó.
Lúc mọi hy vọng trong tôi dần tắt lụi thì điều may mắn đã xuất hiện. Tại chỗ rách trên miếng đệm của chiếc rương có vật gì cộm lên khi tôi vô tình chống tay xuống đó. Từ tốn kéo nó lên, tôi bàng hoàng nhận ra đáy rương còn cất giấu một cuốn sổ khác.
Khác với những tờ giấy nằm rơi rớt ở ngoài, nét chữ mới trong có vẻ cứng rắn và đơn giản hơn. Bìa sổ màu nâu bình dị và chỉ có vài trang ngắn ngủi. Mỗi trang lại bị nhòe nước. Trông như có ai đó từng ném nó vào...xô nước. Miễn cưỡng một chút vẫn có thể đọc được.
"Người ta thường viết nhật ký như thế nào? Tôi chả biết. Việc ấy hình như trước giờ không thuộc phạm vi hứng thú. Nhưng sự xuất hiện của cô gái kỳ lạ đã khiến tôi cảm thấy "phải viết"..."
Nét chữ nhìn rất quen, có phần hao hao nét chữ Eric. Chẳng lẽ đây chính là cuốn nhật ký thời trai trẻ của anh ấy? Hay nó là sản phẩm của chàng trai trong bức ảnh? Phần tiếp theo quá nhòe nên không thể đọc được. Tôi đưa tay vén tóc ra sau rồi lật sang trang mới. Nội dung còn thiếu trong nhật ký của Hải Oanh lập tức hiện ra trước mắt. Trùng hợp đến khó tin.
"...- Đi thôi! - Hải Oanh quay lại với vẻ mặt lạnh lùng nhưng đầy u uất.
Tôi gật đầu rồi phóng xe về phía trước.
Đến ngã tư, tôi liếc nhanh chiếc kính trước mặt rồi bẻ nhanh tay lái. Cũng chính vì thói quen rẽ hướng bất ngờ ấy mà lần này nhìn thấy giọt nước mắt vừa lăn khỏi má cô ấy.
Hải Oanh đang khóc!
Cặp mắt sâu không dám chớp như sợ những giọt lệ sẽ rơi xuống. Hình ảnh ấy không biết vì sao lại khiến một gã con trai như tôi thấy rung động. Tôi bất ngờ dừng xe khiến cô ấy bật người về phía trước. May mà không hề hấn gì.
Rẽ vào con đường nhỏ, mắt tôi không thể ngừng theo dõi biểu hiện trên mặt cô gái trẻ. Cô ta không hỏi tôi đi đâu và cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên. Tất cả chỉ là một vẻ mặt thản nhiên đến vô cảm.
Đến chỗ công viên cạnh bờ sông, tôi tự tìm một chỗ