Con đường đi về phòng ngủ của tôi bao giờ cũng phải băng qua căn phòng có cây đàn hôm nọ. Lần trước có cơ hội được nghe lại tiếng đàn xưa nhưng lần này lại là hỗn hợp những âm thanh rất gay gắt
- Anh đừng làm thế! - Giọng Tú Nhi bất ngờ vang lên đầy khẩn thiết.
- Em đã nói là không cố tình giết cô ta. - Một giọng nữ khác lập tức hét lên đáp trả - Đùa vui chút cũng có tội sao?
- Làm người ta suýt chết cóng mà mày nói là đùa cho vui sao?
- Văn Kỳ, em xin anh.
- Thì sau đó em quên. Nhưng một kẻ xấu xí như thế chết đi chỉ tổ làm a quỷ sợ hãi.
- Ánh Tuyết!
- Em với chị Tư có gì khác nhau mà bị anh phân biệt đối xử như vậy? - Tôi bắt đầu nghe có tiếng rượt đuổi vòng quanh - Chẳng lẽ vì chị ấy mù nên phải được yêu thương.
- Đừng chọc giận anh em nữa mà...
- Chị cứ để mặc đó. Em không tin ảnh có thể vì một con nhỏ xấu đến ma chê quỷ hờn ấy mà ra tay đánh em.
"Bộp"
Tiếng tát tay bất ngờ vang lên khiến không gian rơi vào trạng thái tĩnh lặng
- Anh đánh em... - Tuyết bắt đầu mếu máo - ...Vì nó mà anh đánh em thật sao?
- Cái tát này là vì em...Vì anh là anh trai em...Vì không giây phút nào anh muốn em gái mình biến thành kẻ xem thường mạnh sống của người khác - Giọng Văn Kỳ cũng trở nên run rẩy - Nếu Hải Oanh chết, người phải đi tù sẽ là em
- Ra đây với anh một chút! - Một bàn tay to lớn bỗng nắm chặt lấy tôi rồi lôi đi.
Tại sao mình lại để mặc cho anh ta làm điều đó?
- Tò mò như thế đôi khi không tốt đâu - Eric vẫn tiếp tục sải những bước rộng qua hành lang - Em có thể gặp nguy hiểm
- Những lời đó