- Tối nay em không khóa cửa nữa à? – Giọng nói làu bàu nghe mỗi lúc một rõ.
Chết thật, chắc mình đã quên khóa cửa.
Đang lo lắng bị phát hiện thì người ở ngoài kia lại tiếp tục rên rỉ, có vẻ như không được tỉnh táo
- Em đang chờ nó à?
Là Võ Thế Anh!
- Nó không đến đâu. Em khỏi chờ vô ích. Chỉ có anh, chỉ có anh là ở đây với em thôi.
Hai tay ôm chặt trước ngực, tôi tiếp tục lắng nghe và chờ đợi.
- Thiên thần nhỏ, tại sao em lại xinh đẹp như thế?...Em biết là anh rất yêu em, phải không?... Vậy mà, mỗi ngày em vẫn thản nhiên quấn quýt bên nó…Em là của anh, em thuộc về anh từ rất lâu, lâu lắm rồi... Đến bây giờ, anh vẫn không thể quên làn da trắng trẻo, mịn màng của em…cả đôi môi ngọt ngào quyến rũ này cũng thế…
- Văn Kỳ, là anh sao?
Giọng nói mơ màng của Tú Nhi bất ngờ vang lên. Cuối cùng cô ấy cũng thức giấc.
Ngay tiếp theo đó là những âm thanh giằng co, vật lộn rất dữ dội.
Hắn đang làm gì cô ấy?
Không thể nào. Họ là anh em của nhau mà…
Tôi muốn mở toang cánh cửa để chạy ra giúp Tú Nhi nhưng…
Mọi người sẽ thắc mắc tại sao đang đêm