Trời bắt đầu mưa, một cơn mưa ầm ĩ.
Thế Anh rời khỏi phòng khoảng một tiếng sau đó. Sau khi nghe tiếng đóng cửa, tôi mới nhanh tay lấy khối vuông cứng cứng trong cái lỗ cho vào túi rồi bước khỏi tủ. Dù đã cố gắng đi thật nhanh ra cửa nhưng hình ảnh Tú Nhi nằm lõa lồ trên giường và quần áo vứt lung tung trên mặt đất vẫn đập thẳng vào mắt.
- Cô làm tôi thất vọng.
Không cách nào lý giải cho hành động ấy. Không chống trả được thì cũng nên hô hoáng ọi người tới giúp. Rõ ràng cô ta đã chấp nhận chứ đâu phải bị cưỡng ép. Dù không phải là chuyện của mình nhưng chân tay tôi vẫn cứng đờ. Thật khó khăn để điều khiển chúng trong lúc này.
Chưa kịp chạm tay vào nắm cửa thì tôi lại nghe có tiếng bước chân.
Chẳng lẽ hắn quay lại?
Không còn cách nào khác, tôi đành chui tiếp vào tủ. Qua cánh cửa chỉ khép hờ, tôi nhìn thấyVăn Kỳ đang run rẩy cầm chiếc áo khoác nâu dưới đất lên xem.
- Võ- Thế - Anh – Ba từ đó được anh gầm lên đầy tức giận.
Rồi Văn Kỳ phóng khỏi phòng với chiếc áo khoác bị vò thành đống. Linh tính mách bảo tôi nên đi theo anh ta mà không biết vì sao.
Băng qua hết hành lang, tôi thấy Văn Kỳ đang dộng ầm ầm lên một cánh cửa gỗ
- Ngủ rồi – Trong phòng vọng ra tiếng hét.
- Mau ra đây. Nếu không, giao kết giữa anh và em coi như chấm dứt.
- Tao không biết mày đang nói gì.
- Đừng quên em mới là người giữ cuốn băng.
Im lặng…
“Cạch”
Cánh cửa mở ra và Văn Kỳ lập tức