Edit+Beta: Mỹ Nữ Ái Đường
Do not reup
Cô bé cùng người thân, nhân viên nhà hàng đều chạy qua chỗ của cô, hiện trường vô cùng hỗn loạn, nhưng Dịch Huyên thế mà vẫn nghe rõ câu "Anh cưới em" cùng nụ hôn nhẹ kia.
Trái tim của cô như bị nhéo một cái, đại não phút chốc liền trống rỗng, cả người có chút dại ra, bên tai lời xin lỗi của cô bé thoảng như gió thu, căn bản không lọt vào trong đầu cô.
Cho đến khi nhân viên dùng băng cùng túi đá đặt trên đùi, cô mới hồi phục tinh thần lại.
Giờ phút này cô đang ôm cổ Ninh Khang, vùi đầu trong ngực anh, có thể rõ ràng nghe được từng nhịp đập của anh, chỉ cần nhìn lên là có thể thấy đường quai hàm cùng môi cong.
Vẻ mặt của anh cực kỳ khẩn trương, giống hệt như nam chính ngôn tình mỗi khi nữ chính bị thương.
Anh đột nhiên rũ mắt, nhìn thẳng vào mắt cô, ôn nhu nói.
"Đừng sợ, có anh ở đây." Thanh âm trầm lại thấp, làm cô đột nhiên an yên đến lạ.
Anh thực sự thích mình sao? Suy nghĩ này khiến tim cô không nhịn được mà đập nhanh.
Bởi vì Ninh Khang muốn ôm cô lên xe, nhân viên nhà hàng liền tạm thời đem nước đá lấy ra, cảm giác nóng rát khiến cô quên mất cảm xúc rối loạn khi nãy.
Nhà hàng sắp xếp xe chuyên dụng để Dịch Huyên được đưa đến bệnh viện gần nhất cấp cứu.
Anh đưa cô vào phòng, kiểm tra mặt vết thương bị bỏng của Dịch Huyên, sau đó lại lấy túi đá chườm vào.
Ba của cô bé khi nãy muốn được trả tiền viện phí, Ninh Khang cũng không nói gì, chỉ luôn gắt gao nắm lấy tay của Dịch Huyên.
Dựa theo quan hệ trước mắt của bọn họ, chuyện này có chút không thích hợp, nhưng Dịch Huyên không có buông tay, bởi vì được anh nắm, cô mới không sợ hãi.
Bác sĩ trước tiên làm tiêu độc bên ngoài vết thương của Dịch Huyên, lúc kim tiêm chạm vào da, Dịch Huyên không nhịn được khẽ kêu một tiếng, bàn tay lại càng nắm lấy tay của Ninh Khang.
"Bác sĩ, mong bác làm nhẹ một chút, cô ấy rất đau." Cảm giác được cô đang không mấy dễ chịu, Ninh Khang nhỏ giọng nói, mày vẫn luôn nhăn lại thành chữ xuyên.
Nếu có thể, anh mong mình chính là người bị đổ canh nóng vào người.
Nhưng anh không hề biết, vị bác sĩ trước giờ vẫn luôn bận rộn không kiếm được bạn gái, nhất thời cảm giác như bị ngược cẩu.
Bác sĩ vẫn không giảm lực độ, liếc nhìn Ninh Khang một cái, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Nếu đau bạn gái của cậu thì đừng làm cô ấy bị thương."
Ở đây mọi người đều cảm nhận được bác sĩ bị ngược cẩu mà có phần chua chua rồi, nhưng Ninh Khang cũng không phản bác nửa câu, nói chung tất cả cũng tại anh.
Dịch Huyên đang tính hỏi anh về quan hệ của hai người, nhưng đối mặt với vị bác sĩ này cũng không dám lên tiếng.
Ba của cô bé mang theo thuốc đến, bác sĩ quấn gạc lên vết thương của Dịch Huyên, sau cùng nói: "Muốn không bị rát thì cứ chườm nước đá, một lần mười phút.
Mấy ngày nay tạm thời đừng để nước vào chỗ bỏng, cũng đừng phá bọng nước."
"Chúng tôi đã biết, cảm ơn bác sĩ." Dịch Huyên còn chưa nói gì, Ninh Khang đã giành trước trả lời, còn giúp hỏi vấn đề mà Dịch Huyên băn khoăn nhất "Có để lại sẹo không vậy?"
Bác sĩ lộ ra ánh cười giảo hoạt, không đáp mà hỏi lại "Nếu như trên đùi cô ấy còn lưu sẹo, anh vẫn cưới cô ấy sao?"
"Đương nhiên sẽ." Ninh Khang không cần nghĩ ngợi, biểu tình chắc chắn, ngữ khí kiên định.
Những người đi theo bọn họ đến đây đều không nhịn được cười, Dịch Huyên cũng bị lời nói này làm cho đỏ mặt.
Cô giương mắt trừng Ninh Khang một cái, nhưng anh lại đáp bằng một ánh mắt an ủi.
"Không để lại sẹo đâu, yên tâm."
Có bác sĩ nói câu bảo đảm, mọi người đều nhẹ nhõm thở phào một hơi, trên đường trở về, không khí rõ ràng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Phụ huynh của cô bé muốn bồi thường, nhưng Dịch Huyên nghĩ tiền thuốc men bọn họ đã thanh toán hết, cô bé cũng không phải là cố, liền không truy cứu.
Trở lại khách sạn, mọi người đều không còn, Ninh Khang đi theo Dịch Huyên lên tầng 19.
Ra khỏi thang máy, hai người đi sát vào nhau, chỉ toàn tiếng giày đạp vào thảm, không khí có chút ái muội.
Hai người đều không có nói chuyện, trong đầu Dịch Huyên thì vẫn còn bận tâm suy nghĩ về "Anh cưới em" của Ninh Khang khi nãy.
Cô bỗng dưng đau đầu, nếu như anh nói lại một lần nữa, cô nên xử lí như thế nào.
Cự tuyệt hả? Không được.
Vậy là đồng ý sao? Ngại lắm.
Những mãi đến khi cô vào phòng, anh liền đưa số điện thoại của mình cho cô, dặn dò cô đêm nay đừng tắm rửa, có chuyện thì phải gọi cho anh vân vân và mây mây, giống như cái lời cầu hôn lúc nãy là chỉ là chó chạy ngoài đồng vậy.
"Ngủ ngon." Cô chào anh.
"Em cũng vậy." Ninh Khang nói