Hiện tại đùi phỏng, cô không thể mặc quần ngắn được.
Cô chỉ mang đủ bộ, giờ thì chỉ còn mỗi cái váy hoa.
Kiểu dáng cũng không quá hở hang, nhưng lúc mặc lên rồi lồng lộn đi qua đi lại trước gương, cô thấy cũng khá vừa ý.
Nhưng mà không được, không thể mặc váy ngủ ra đường được.
Hai người ăn sáng ở nhà hàng Trung Quốc trong khác sạn, lúc Dịch Huyên đi đến Ninh Khang đã ngồi một chỗ.
Anh ngồi thong dong ở phía bên kia nghịch điện thoại nhưng đúng lúc cô xuất hiện liền trông lên.
Anh cười nhìn cô, ánh mắt ôn nhu, y hệt như lúc đánh đàn tối qua vậy.
Tim cô bất chợt gia tốc, có chút ngại không dám cùng anh đối mặt.
Cô chạm rãi đi đến trước mặt anh, sửa váy rồi ngồi xuống.
"Miệng vết thương còn đau không?" Ninh Khang dò hỏi.
Cô lắc lắc đầu "Không đau, em đã bôi thuốc mỡ rồi.".
truyen bac chien
Anh nhìn cô quá mức chăm chút, làm cô khẩn trương vuốt tóc mái, hỏi "Anh muốn ăn cơm không?"
"Anh không."
"Vậy anh muốn ăn gì?"
"Em ăn gì anh ăn nấy."
Buổi sáng cứ thế qua đi, hai người theo thời gian đã được thông báo sẵn ở trên WeChat đi vào phòng hội nghị trong khách sạn.
Tới gần thời gian thi đấu, rất nhiều người đã đến rồi, phòng hội nghị không lớn chật ních người.
Hai người đi vào cùng một thời điểm, khiến cho mọi người đều không nhịn được mà nhìn.
Kỳ thật, lúc vừa nãy Ninh Khang mời Dịch Huyên ở trên groupchat, rất nhiều người đã bát quái mấy lần, chỉ là ngại khí thế của anh nên lập group nhỏ để tám chuyện.
Ninh Khang từ nhỏ đã quen trở thành tiêu điểm của người khác, hiện tại làm giáo sư, mọi người phía dưới nhốn nháo dường như chẳng ảnh hưởng gì đến anh cả.
Nhưng Dịch Huyên từ nhỏ da mặt mỏng, xử sự vẫn luôn muốn làm người tàng hình, nếu như mọi người chú ý cô quá nhiều, cô sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
Cô không muốn nhìn vào ánh mắt sân si của mọi người, thấy phía trước có hai chỗ trống liền không hỏi ý kiến Ninh Khang mà ngồi trước.
Ninh Khang thấy bộ dạng chạy trối chết này của cô, khóe môi không nhịn được mà cong lên.
Thi đấu lần này rất đơn giản, mỗi đội dự thi sẽ được cho một bộ puzzle, nếu như trong thời gian ngắn nhất giải xong thì chiến thắng.
Tuy rằng có vẻ đơn giản, nhưng tổ quản trò lại rất biến thái, hình cần ghép chính là cấu tạo máy móc, nên ví dụ hai nữ sinh cùng đội nhất định là game over.
"Cho dù mọi người cảm thấy không công bằng, nhưng mục đích của lần này chính là đội nam nữ mà."
Người quản trò ở trên bục nói, người khác thì bắt đầu phát đề, hơn nữa mỗi đội đều dùng một tấm ngăn cách, tránh gian lận.
Cứ như thế hai người phải ở chung một khoảng không gian hẹp, thật ái muội mà.
Dịch Huyên lật qua lật lại vẫn không hiểu cái hình này, tức quá nói "Sao có thể ra cái đề hãm như vậy cơ chứ!"
Ninh Khang lật từng hình ra xem, từ từ trả lời cô "Ba anh ra đề đó."
Dịch Huyên hơi cạn lời....
"Em không thấy càng phức tạp càng tốt sao?" Anh đột nhiên tiến tới trước mặt cô.
Hơi nóng của anh phả lên mặt cô, nháy mắt liền làm Dịch Huyên đỏ mặt.
Cô không được tự nhiên quay sang chỗ khác "Vì sao a?"
Có thể thấy bộ dáng này của cô, Ninh Khang rõ ràng rất vui, anh tự tin nói: "Như vậy có thể kéo dài thời gian của người khác, chúng ta thì giành thắng lợi."
Dịch Huyên trợn trắng mắt "Sao anh có thể nói chắc chắn như vậy, coi chừng nói trước bước không qua đó."
Hai người làm chung một cái đề, nhưng thực chất chỉ là Ninh Khang gánh team, còn cô ngồi như cục tạ vậy.
Đương nhiên, để cô có cảm giác đỡ vô hình, Ninh Khang sẽ đưa mảnh ghép để cô ghép vào cho lên hình.
Rõ ràng cô rất cẩn thận nhưng vẫn không tránh khỏi đụng phải tay anh.
Hai lần đầu cô có thể xí xóa, nhưng liên tiếp mấy lần, cô liền cảm thấy anh đang chiếm tiện nghi của mình.
Cô đang định trả thù, nhưng ngay lúc tay cô "hạ thủ" liền bị anh nắm chặt tay.
"Anh định làm gì vậy?" Cô bắt đầu giãy giụa, nhưng anh nắm chặt không bỏ, biểu tình nhàn nhạt "Em lại định hố anh nữa đúng không?"
Nói xong, anh mới thả tay ra.
Ăn trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo, vừa mất phu nhân vừa thiệt quân.
Cô đấu không lại anh, chỉ có thể trừng mắt "Anh đứng đắn một chút đi."
Ninh Khang hoàn toàn không tiếp chiêu, chỉ nhìn cô tức giận, bên môi treo ý cười "Em sao lại đáng yêu như vậy?"
Bởi vì hai người là thanh mai trúc mã, cô biết thừa ông cụ non này đặc biệt ít cười, ngẫu nhiên cười cũng là nhàn nhạt mỉm cười.
Còn cười tươi thế này rất ít thấy, làm cô mỗi lần nhìn qua đều nghĩ "Trời! Sao anh dám đẹp trai như vậy cơ chứ!"
Trong phút chốc, cô bị sắc đẹp làm cho ngẩn người.
Thời gian qua đi, cuối cùng mô hình cũng thành, chính là bản 3D của thiết bị tự động hóa.
Không ngoài ý muốn, Ninh Khang và Dịch Huyên đạt được giải nhất 1000 tệ.
Sau khi trận đấu kết thúc, hiện trường có chút im ắng, đột nhiên có người đánh bạo nói "Ninh giáo sư, thầy có thể thắng được nhiều như vậy, chi bằng mời mọi người ăn vặt được không?"
Mọi người từng người từng người một tán thành, đoàn người sôi nổi trêu chọc Ninh Khang.
Ninh Khang không nói chuyện, nhưng Dịch Huyên cầm trong tay phong bao tiền thưởng cứ như cầm khoai nóng vậy.
Tuy rằng cô rất muốn 1000 tệ này, nhưng nghe mọi người nói thì chắc phải chi ra rồi.
Cô định đưa phong bì cho Ninh Khang, nhưng không ngờ anh nói: "Mọi người thích ăn đồ ăn vặt, tí nữa cứ đi mua, tôi sẽ bao." Rồi nghiêng đầu nhìn Dịch Huyên, "Còn 1000 tệ này, cứ để bạn nhỏ cho heo đất ăn đi."
Heo đất hả!
Dịch Huyên nháy mắt liền đỏ mặt.
Mọi người có thể cảm thấy heo đất rất là bình thường, nhưng cô làm sao có thể không biết cơ chứ.
Lúc còn nhỏ, mỗi lần muốn Ninh Khang mua đồ ăn cho mình, cô đều nói heo đất ốm yếu lắm, hết tiền tiêu vặt rồi.
Tuy rằng mọi người không hiểu chuyện đằng sau, nhưng nghe chữ "bạn nhỏ" liền thấy quắn quéo, đặc biệt là các bạn nữ, đặc biệt ghen tị với Dịch Huyên.
"Bạn nhỏ", không phải là để bạn trai gọi bạn gái hay sao!!
Rõ ràng là hai học viện tổ chức quan hệ hữu nghị, vì cái gì mà lại để Ninh giáo sư rơi vào tay một học viên nữ rồi, quá tức giận!
Sau khi thi đấu xong, Ninh Khang liền dẫn mọi người đi công viên gần đó.
Tới gần giữa trưa, mọi người đã ở công viên nướng BBQ.
Hôm qua là ngày hoạt động tự do, Ninh Khang biến mất tăm, bây giờ quả thật là một cơ hội tốt để ngăn cách Dịch Huyên và anh bồi dưỡng cảm tình.
Vì thế mọi người trực tiếp hỏi đề tài AI.
"Ninh giáo sư, ở nước ngoài tốt vậy, tại sao thầy lại về nước?" Một người hỏi.
Ninh Khang nhàn nhạt đáp "Ba thầy tương đối nghiêm khắc, lúc đi du học thầy đã hứa rằng phải về đền đáp tổ quốc."
"Vậy trở lại nước thầy có hối hận không?"
"Nước Đức đang trong giai đoạn công nghiệp 4.0, nhưng hiện tại Trung Quốc có chương trình Trung Quốc chế tạo 2025, thành phố chúng ta cũng đang mạnh mẽ quy hoạch Ngọc Lan chế tạo 2025.
Không nói chắc các em cũng hiểu, thị trường rộng lớn như vậy, một cái bánh ngọt đang chờ trước mắt, tại sao thầy lại hối hận cơ chứ?"
Ninh Khang nói thật, cũng không che dấu ước nguyện của mình, làm cho mọi người đều hừng hực khí thế, hỏi xem điều kiện để trở thành nhân viên công ty của anh.
Anh là chủ công ty, đương nhiên sẽ không dễ dàng tiết lộ cơ mật, liền nói rằng chỉ cần là nhân tài, dù trong mảng Machine Learning hay AI,...!anh nhất định sẽ tuyển.
Ninh Khang không lộ bài, vì thế mọi người cũng tản đi