Từ sau khi về nhà mẹ, Dịch Huyên chú ý quan tâm con trai hơn hẳn, thường sẽ lướt mạng xem cách để giáo dục trẻ nhỏ.
Hôm nay vừa ăn cơm tối xong, cô ngồi trên sofa nghịch điện thoại, thấy một cái hotsearch có tiêu đề là "Vì sao nên cổ vũ trẻ em chơi trò gia đình?"
Đại khái nội dung là ở mỗi quốc gia thì trẻ em đều thích chơi trò gia đình, có ý nghĩa rất quan trọng đối với phát triển tâm lý của tụi nhỏ.
Còn có thể tăng khả năng giao tiếp, học được các quy tắc giao tiếp xã hội, hoặc là thay đổi góc nhìn, trải nghiệm thế giới, học tập kinh doanh, hợp tác, cạnh tranh, lên kế hoạch,...
Nói ngắn lại, là nên cổ vũ tụi nhỏ chơi trò gia đình.
"Em của hồi nhỏ tiên tri giỏi thật, cứ chơi trò gia đình suốt." Dịch Huyên rất tự hào nói với Ninh Khang.
Ninh Khang nhìn cô, cười mỉm, đem người ôm vào trong lòng, hôn một cái Đúng vậy, anh chơi trò gia đình với em nhiều quá, đến nỗi biến thành chồng em thật luôn."
Dịch Huyên bị anh hôn đến nỗi sưng cả miệng, trừng mắt nhìn anh, "Em cảm thấy Nhất Nhất hẳn là chưa chơi qua trò này.
Thời của Dịch Huyên và Ninh Khang rất khác với tụi nhỏ bây giờ.
Hồi xưa trẻ con suốt ngày rong chơi, ba mẹ thì vì bận việc nhà, bận làm việc nên chỉ mỗi lúc ăn cơm mới chạy đi tìm người thôi.
Mà tụi nhỏ bây giờ thì càng ngày càng giống như bảo bối, ba mẹ bao bọc kĩ đến nỗi cứ nghĩ rằng sơ sểnh một tí là con mình sẽ bị bắt cóc vậy.
Trước khi Nhất Nhất học mẫu giáo, bạn trong tiểu khu không nhiều lắm, chỉ chơi với mỗi Tiểu Thạch.
Ninh Khang tuy rằng ghét bỏ con mình, nhưng cũng rất thích mua cho bé đủ loại đồ chơi, hai đứa nhóc chơi với nhau toàn là dùng đồ chơi thôi, còn chưa bao giờ đóng vai gia đình.
"Vậy tìm ai được nhỉ, hay là Tiểu Thạch." Ninh Khang hỏi.
Dịch Huyên biết mình chẳng thể tin được chồng, nên liền gọi Nhất Nhất đang chăm chú chơi ghép hình lại, "Nhất Nhất, mama có trò này nè con muốn chơi không?"
Nhất Nhất nghe được tiếng mama liền chạy vào lòng Dịch Huyên.
Thật vất vả mới đem con trai ném qua một bên, ở với vợ được vài phút bóng đèn lại sáng rồi.
Ninh Khang cảm thấy thật hối hận, không nên cùng vợ thảo luận cái trò gia đình này.
"Chúng ta chơi đóng vai gia đình", nói xong Dịch Huyên đưa cái gối sofa cho Nhất Nhất "Nhất Nhất, bé xem như cái gối này là con bé, phải chăm sóc cho nó hiểu chưa?"
Nhất Nhất trước nay đều rất nghe lời Dịch Huyên, nên dù cái gối bông khá là vô cảm lạnh lùng, nhưng vẫn rất ngoan đem nó ôm vào trong lòng, còn hát ru cho nó ngủ nữa.
Dịch Huyên không nghĩ rằng Nhất Nhất lại chơi trò này đến nghiện rồi, đến lúc ngủ còn không quên đem con trai mình bế lên, để vào bên cạnh gối ngủ, cười tủm tỉm "Bảo bối, cùng papa đi ngủ nhé!"
Dịch Huyên nhìn con trai mình đáng iu như thế, không khỏi nói "Nhất Nhất, nếu như về sau bé làm anh trai, sẽ là một người anh siêu cấp tốt luôn."
Nhất Nhất nghe thấy Dịch Huyên nói như vậy liền hỏi "Mama, vậy là mama phải sinh cho con em gái hả?
Dịch Huyên nhìn khuôn mặt khát vọng của con trai, không biết từ chối kiểu gì, nhưng từ sau tiếng Ninh Khang vọng lại "Bé muốn có em gái ư?"
"Rất muốn ạ!" Nhất Nhất gật đầu liên tục.
Ninh Khang đột nhiên lộ ra nụ cười của bậc cha hiền, duỗi tay sờ đầu con trai, nghiêm túc nói, "Nhất Nhất, sinh em bé là một chuyện tuỳ duyên?"
"Tuỳ duyên là gì hả papa?" Nhất Nhất không hiểu.
"Tuỳ duyên chính là có thể có, có thể không.
Với chuyện sinh em gái này, papa mama không thể đảm bảo là làm được."
Nhất Nhất nghe vậy liền ỉu xỉu, nhưng lập tức Ninh Khang lại nói, "Bé yên tâm, papa mama sẽ nỗ lực sinh cho bé một em gái.
Nhưng trước đó, bé phải học được cách làm anh trai, để khi em gái đến với thế giới này, bé mới có thể chăm sóc em gái."
Nhất Nhất hiếu kì nhìn Ninh Khang, "Papa, làm sao có thể làm anh trai tốt?"
Ninh Khang giả vờ trầm ngâm một lát, nói "Đầu tiên là phải học được cách độc lập, mà độc lập trước hết là phải tự mình ngủ."
"Không được ngủ nhiều minh sao ạ?" Nhất Nhất buồn bã.
"Đương nhiên không được.
Bé xem giường nhà chúng ta 3 người đã có chút chật, nếu như em gái tới, em gái còn nhỏ nên cần phải ngủ cùng papa mama, bé phải tự mình ngủ ở phòng trẻ em." Ninh Khang nói chuyện rõ ràng, sau đó lại còn không có cưỡng ép Nhất Nhất "Bé phải suy nghĩ kĩ càng, nghĩ kĩ rồi mới nói cho papa mama xem có muốn có em gái không?"
Cứ như vậy, Nhất Nhất mang theo rối rắm chìm vào giấc ngủ.
Chờ bé ngủ rồi, Dịch Huyên mới hỏi Ninh Khang "Không phải anh bảo không sinh đứa thứ hai sao?
Thật ra cô muốn có nhiều con một chút, nam nữ đều được, dù sao gia đình cũng không có gánh nặng kinh tế.
Nhưng Ninh Khang lại kiên quyết nói không cần, không muốn cô chịu cực khổ.
Cho nên dù hai bên gia đình thường giục sinh, nhưng anh đều cự tuyệt.
Dịch Huyên ban đầu còn có chút thất vọng, nhưng mỗi lần hỏi anh Ninh Khang đều kéo cô đi làm chuyện "xấu".
Mãi rồi cô cũng không để ý nữa, sau đó lại thấy Nhất Nhất vừa hiểu chuyện vừa đáng yêu, cô cũng hơi tiếc nếu như không thể toàn tâm toàn ý chăm sóc bé.
"Đương nhiên không sinh nữa rồi." Ninh Khang nửa điểm đều không do dự.
Dịch Huyên liếc anh, "Thì ra anh nói chuyện một hồi đều là lừa Nhất Nhất, tại sao anh lại ghét bỏ bé như vậy, để con ngủ phòng trẻ em hả!!"
Dịch