Tống Huyên đã từng bị người khác lừa gạt.
Do ảnh hưởng từ mẹ nên từ nhỏ cô ấy đã có ước mơ về âm nhạc, tuy mẹ của cô ấy là Ô Ngữ Dung đã phản đối, nhưng cũng không ngăn cấm cô ấy yêu thích âm nhạc.
Bởi vì âm nhạc cũng là thứ mà Ô Ngữ Dung bà yêu thích.
Tống Huyên theo học ngành quản trị kinh doanh tại đại học Đông Hải, đây là học theo sự sắp xếp của mẹ cô ấy, nhưng sau khi học xong thì cô ấy có quá nhiều thời gian rảnh rỗi, cơ bản cô ấy đều dùng cho những việc liên quan đến âm nhạc, cô ấy thích sáng tác bài hát và trở thành ca sĩ, sở thích này của cô ấy đã sớm nổi tiếng ở đại học Đông Hải rồi.
Khi vừa vào đại học không bao lâu Tống Huyên đã bắt đầu thu âm bài hát rồi, bởi vì trong đại học Đông Hải có khoa âm nhạc, cũng có sinh viên chuyên nghiệp.
Bản thân cô ấy cũng đã từng tự sáng tác bài hát sau đó nặc danh đăng chúng lên nhiều trang âm nhạc khác nhau, nhưng lại không hề gây ra sóng gió gì.
Sở dĩ cô ấy nặc danh đăng bài hát trong khi cô ấy biết rõ nếu cô ấy lộ mặt đăng bài hát, đến khi nó được truyền bá rộng rãi thì rất nhanh cô ấy sẽ trở nên nổi tiếng.
Nhưng cô ấy lại không làm vậy, vì trong nhà cô ấy không cho phép, thứ hai là cô ấy không muốn “nổi tiếng nhờ khuôn mặt”.
Cô ấy cũng không thiếu tiền.
Cô ấy chỉ đơn thuần là yêu thích âm nhạc, có tiền hay không cũng không sao.
Làm ca sĩ nổi tiếng, tiền kiếm được cũng không nhiều bằng nhà của cô ấy.
Cô ấy chỉ đơn thuần muốn trở thành một ca sĩ, muốn để cho mọi người ưu thích tiếng hát của cô ấy.
Cô ấy biết rất rõ bản thân mình xinh đẹp đến nhường nào.
Như vậy thì sẽ không có người chú ý đến tiếng hát của cô ấy mà cô ấy nổi tiếng là vì khuôn mặt của mình mà thôi.
Cô ấy không muốn như vậy.
Hai năm qua cô ấy viết ra không ít bài hát.
Thu âm bài hát tính bằng hàng nghìn.
Rất nhiều người chỉ vì cô ấy quá xinh đẹp nên đã sáng tác bài hát.
Những người “muốn bán bài hát” cho cô ấy đa phần là đàn ông.
Chuyện cô ấy bị ép buộc ca hát, cô ấy cũng đã từng bị “lừa” một hai lần.
Bình thường cũng là vì muốn tiếp cận cô ấy.
Người đó sẽ viết bừa một bài hát sau đó đến tìm cô ấy để bán, có mấy người còn nói không cần tiền, chỉ nói đưa cho cô ấy.
Tống Huyên rất chán ghét những chuyện này, cô ấy cảm thấy những người này rất nhàm chán, nhưng tính tình của cô ấy rất tốt, cũng sẽ không vì những chuyện này mà nổi giận trước mặt người khác, dù sao cũng không có ai dám làm quá mức trước mặt cô ấy.
Ở đại học Đông Hải, cô ấy là đối tượng mà nhiều “cậu ấm” không dám theo đuổi.
Trong nhà càng có tiền thì càng không dám lại gần cô ấy vì sợ bị hiểu lầm.
Bởi vì mẹ của cô ấy Ô Ngữ Dung đã nói không cho phép yêu đương khi đang học đại học.
Chờ sau khi tốt nghiệp rồi nói sau.
Với tác phong kiêu ngạo của Ô Ngữ Dung, bà ta đã nói không cho con gái yêu đương khi đang học đại học thì những sinh viên có gia thế tốt đang theo học đại học Đông Hải cũng đã bị người nhà cảnh cáo không được theo đuổi Tống Huyên xinh đẹp kia.
Nếu để Ô Ngữ Dung biết được thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất.
Cũng chính vì lý do này mà những cậu ấm có tiền đang học trong đại học cũng không dám tiếp cận Tống Huyên, điều này dẫn đến việc những nam sinh bình thường có dũng khí tiếp cận Tống Huyên và lấy cớ để tiếp cận Tống Huyên.
Ngô Thần vẫn còn viết.
Tốc độ viết chữ của anh rất nhanh, chữ viết cũng rất đẹp.
Cuối cùng cũng viết xong.
Buông bút xuống, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Huyên, đồng thời đưa sách tới: “Nhìn xem.”
Tuy trong lòng đã cảm thấy khả năng là Ngô Thần đang đùa giỡn mình, nhưng còn chưa xem lời bài hát thế nào đã vội vàng đưa ra lời nhận xét, như vậy là không đúng, trong lòng Tống Huyên hoài nghi, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, trên mặt cô ấy vẫn nở nụ cười ngọt ngào.
Nhận lấy quyển sách, Tống Huyên bắt đầu xem nội dung.
Lời bài hát cũng không tồi.
Hai đoạn điệp khúc cũng rất được.
Về phần hợp âm thì không thể phán đoán được, đoạn hợp âm thì phải nghe mới có thể nhận xét được.
Chỉ nhìn những ký hiệu phức tạp kia rất khó có thể tưởng tượng được hay hay không.
“Viết cũng được, so với đa số bài hát mà tôi đã từng thu thì bài hát này có vẻ tốt hơn.” Tống Huyên cười nhìn về phía Ngô Thần nói, cô ấy chỉ đánh giá “cũng được”, lại còn nói so với đa số những bài hát mà cô ấy đã từng thu thì tốt hơn, thực ra đây đã là đánh giá rất cao rồi.
Nếu như một người bình thường, hoặc những người hiểu sơ qua về nhạc lý nhìn những gì Ngô Thần viết, chỉ cần nhìn lời bài hát sẽ thấy cách viết này rất hay.
Nếu như cứ không ngừng ngâm nga giai điệu và kết hợp với phần hợp âm thì sẽ có loại cảm giác “rất giỏi”! Thậm chí còn có cảm giác giật mình.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
2.
Thần Long Ở Rể
3.
Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
4.
Hành Trình Theo Đuổi Vợ Cũ Của Tổng Tài Bá Đạo (Trọn Đời Bên Nhau)
=====================================
Bởi vì không hiểu nhiều lắm nên chỉ cảm nhận như vậy.
Càng hiểu nhiều thì càng không như vậy.
Cũng như rất nhiều ca sĩ ở