Động tác của gã đột nhiên ngừng lại.
Dường như Lão Đao bị kích thích, nghe thấy giọng nói thì quay lại muốn giết người, gã vô cùng chuyên nghiệp, hơn nữa động tác cực nhanh, nhưng gã lại lập tức dừng lại, Ngô Thần cũng không làm cái gì, anh chỉ đứng nhìn gã.
Ngô Thần tựa người vào bên tường, hai tay cắm vào túi quần tây, cả người hơi dựa nghiêng về phía sau, cái gáy cũng dựa trên tường, mũ lưỡi trai trên đầu hơi vểnh lên, cả người tùy ý buông lỏng đứng dựa vào tường, trên mặt mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lão Đao đột nhiên phát điên.
Lão Đao tay cầm con dao giơ cao nhưng lại bất động.
Gã dừng lại không vì bất kỳ nguyên nhân đặc biệt nào.
Gã dừng lại là vì gã nhìn thấy rõ người lên tiếng là Ngô Thần.
Hôm qua trong thang máy, không gian chật hẹp, bảy người vây đánh một mình Ngô Thần nhưng toàn bộ lại bị Ngô Thần đánh ngã, loại sức chiến đấu này không thể dùng hai từ kinh khủng để hình dung nữa rồi, Lão Đao chơi dao, vào sinh ra tử nhiều năm như vậy mà gã còn chưa từng gặp người nào mạnh như vậy.
Mạnh đến mức làm cho người khác tức lộn ruột.
Gã biết rõ chính mình đánh không lại Ngô Thần, có khi còn làm bản thân bị thương nặng, cho dù không bị thương nặng thì cũng không đánh lại Ngô Thần.
Hơn nữa gã còn biết Ngô Thần là cố tình không giết gã.
Miệng vết thương rất gần tim, suýt chút nữa đã lấy mạng của gã.
Trong tình huống đó, Ngô Thần còn có thể khống chế động tác của mình một cách chuẩn xác không trực tiếp giết gã, Lão Đao hoàn toàn không thể nào tưởng tượng nổi, đến cùng Ngô Thần đã phải trải qua cuộc huấn luyện tàn khốc và kinh khủng đến mức nào.
Lúc nằm trên giường bệnh gã cũng từng suy nghĩ, thậm chí là tự giễu những thông tin mà nhà họ Đinh cung cấp về Ngô Thần chắc chắn là không đúng, gã chơi dao trước mặt Ngô Thần, chỉ có thể nói là múa rìu qua mắt thợ, tự rước lấy nhục mà thôi.
Lão Đao giữ nguyên động tác gương dao, sợ hãi nhìn Ngô Thần.
Tại sao Ngô Thần lại ở chỗ này.
Sau khi ngừng lại một lúc, lão Đao đột nhiên lùi lại phía sau hai bước, cổ tay chuyển động đồng thời thu cánh tay về cầm ngược dao, bày ra tư thế phòng thủ.
Gã liếc nhìn về phía cửa phòng, nếu cửa phòng mở thì gã còn có thể trực tiếp bỏ chạy, còn nếu cửa đóng thì cần thêm một đông tác mở cửa.
Gã biết rõ chính mình chạy không thoát rồi.
Nhưng vẫn muốn chạy.
“Súng ở trong rương...” Ngô Thần mỉm cười nhìn Lão Đao, phủi phía dưới ra hiệu cho Lão Đao.
Lão Đao nhìn thoáng qua chiếc rương ở trên bàn, nhưng không nhúc nhích, cả người vẫn đề phòng như cũ, nhìn chằm chằm về phía Ngô Thần.
Khoảng cách đến bàn trà cũng phải mấy bước dài, cái rương thì phải mở ra mới có thể lấy được súng, hơn nữa Ngô Thần tới trước...
Gã ta không biết súng ở bên trong rương có đạn hay không, cũng không biết trên người Ngô Thần có súng hay không.
Nếu hành động thiếu suy nghĩ thì chính là tìm đường chết.
“Thả lỏng một chút, nếu tôi muốn giết anh thì hôm qua anh đã chết ở trong thang máy rồi.” Ngô Thần cười với Lão Đao, nói xong thì anh hơi đứng thẳng người lên, Lão Đao lập tức đề phòng lùi về phía sau một bước.
Đương nhiên gã biết Ngô Thần sẽ không giết gã một cách dễ dàng như vậy.
Nhưng mà gã cũng biết nếu như gã không phối hợp nói ra một ít chuyện thì chính mình vẫn sẽ bị giết mà thôi.
Mà gã lại là loại người sẽ không nói ra bí mật của người khác.
Cho nên...
“Tôi đã cho người gọi xe cấp cứu cho anh rồi.” Ngô Thần lại nói, vừa cười vừa đi về phía ghế sô pha ở bên kia bàn trà: “Vết thương của anh không kiên trì được bao lâu nữa đâu, cho dù miệng vết thương đã khâu rồi, nhưng cũng không chịu được anh giày vò như vậy...”
Ngô Thần vừa nói vừa đi về phía ghế sô pha, thậm chí còn đưa lưng về phía Lão Đao.
Lão Đao cũng không tập kích Ngô Thần.
Bởi vì điều gã muốn lúc này chính là chạy, chứ không phải là đánh Ngô Thần, phản ứng của Ngô Thần nhanh thế nào gã đã được chứng kiến.
Ngô Thần đi đến trước sô pha, quay người lại muốn ngồi xuống.
Ngay lúc anh định ngồi xuống thì đồng thời động tác của Lão Đao nhanh như chớp lao về phía cửa, đồng thời Ngô Thần cũng lên tiếng: “Mã Lãnh Sơn, hồng trà Bồ Môn có vẻ không tồi, không định mời tôi đến nếm thử sao?” Ngô Thần nói xong thì ngồi xuống, quay đầu mỉm cười nhìn về phía thân thể đã cứng đỡ của Lão Đao.
Lão Đao cũng đã xoay người chạy được một bước, nhưng khi gã nghe thấy cái tên “Mã Lãnh Sơn” thì trực tiếp dừng lại.
Về sau Ngô Thần lại nói đến “Bồ Môn” lại càng khiến người gã thêm lạnh lẽo.
Lão Đao chậm rãi quay lại, trừng mắt nhìn về phía Ngô Thần, hai mắt đỏ au, đây là loại ánh mắt mang theo ý muốn giết người.
Gã dùng sức nắm chặt dao trong tay, khớp xương cũng trở nên trắng bệch.
“Làm sao cậu biết?” Giọng nói của Lão Đao lạnh tanh.
“Không muốn nói chuyện với tôi sao?” Ngô Thần nhếch lông mày nhìn Lão Đao, ánh mắt ra hiệu về phía ghế sô pha bên cạnh rồi nói: “Ngồi đi!”
Lão Đao trừng mắt nhìn Ngô Thần, gã im lặng suy nghĩ vài giây, sau đó gã đi về phía bên cạnh bàn trà, ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt vẫn không rời khỏi Ngô Thần, trong tay vẫn nắm chặt dao, vào giờ phút này khi ngồi trước mặt Ngô Thần thứ duy nhất có thể mang đến cho gã cảm giác an toàn chính là cây dao này.
Mặc dù loại cảm giác an toàn này chỉ