“Bây giờ anh có thể cầm súng lên đánh bại tôi hoặc chúng ta ngồi nói chuyện tử tế với nhau.” Ngô Thần mỉm cười nhìn Lão Đao: “Tôi tin tưởng anh là một người thông minh và anh sẽ đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho mình.”
Ngô Thần cho Lão Đao một cơ hội, một cơ hội không bị Ngô Thần lấy người nhà ra để uy hiếp.
Nhưn trên thực tế, Ngô Thần lại không hề cho gã cơ hội.
Khoảng cách gần như vậy, đến một cơ hội nhỏ nhoi Lão Đao cũng không thể có được, đối với một cao thủ đứng đầu mà nói, khoảng cách quá gần thì dùng súng không tốt bằng dùng dao.
Bởi vì khi dùng súng họng súng phải nhắm chuẩn mới có thể tạo ra thương tổn, còn dùng dao thì phải dựa vào góc độ công kích.
Nhưng mà, Lão Đao cũng không biết rằng Ngô Thần chưa hề cho gã cơ hội, bản lĩnh của Ngô Thần không phải kẻ nào cũng có thể tưởng tượng được, cho dù là Lý Nhược Băng, vốn hiểu biết của cô ta về Ngô Thần cũng chỉ là bề mặt nổi của tảng băng trôi mà thôi.
Lão Đao lại cảm thấy đây đúng là một cơ hội.
“Cậu cảm thấy, tôi không dám giết cậu sao?” sắc mặt của Lão Đao thay đổi liên tục, trong giọng nói tràn ngập hương vị thăm dò.
Gã nhìn Ngô Thần rồi lại nhìn súng, tay nắm chặt thành ghế sô pha, dường như muốn mượn lực để có thể ra tay bất cứ lúc nào.
“Lão Đao anh giết người như giết gà, vấn đề ở đây không phải có dám hay không mà là có thể hay không mà thôi.” Ngô Thần vẫn duy trì nụ cười, nói với Lão Đao: “Người như anh, nhược điểm thì ít mà lại còn dám liều mạng, cho nên không có chuyện anh không dám, chỉ là có thể hay không, có muốn làm hay không mà thôi.”
“Cho nên tại sao cậu lại cảm thấy tôi không muốn giết cậu?” Lão Đao lập tức hỏi lại Ngô Thần.
“Anh không cần nói chuyện làm phân tán sự chú ý của tôi, điều đó chẳng có tác dụng gì đâu.” Ngô Thần cười lạnh nhạt: “Hơn nữa tôi biết rõ, anh không vội cầm súng lên ngay là do đang nghĩ liệu trước đó tôi có động tay động chân với súng hay không hoặc là đoán xem tôi đã tiết lộ thông tin của anh cho người khác chưa, tôi có thể trực tiếp trả lời anh, tôi chưa từng động vào súng.
Tên lúc đầu của anh là gì, ở đâu, tôi chưa từng nói cho bất cứ người nào.”
Lão Đao im lặng nhìn Ngô Thần.
Gã cũng không hiểu Ngô Thần có ý gì?
Muốn chết? Gã không cảm thấy đây là thăm dò, mà là muốn chết, dù Ngô Thần có dùng dao tốt đến đâu, nhưng nếu thực sự đánh, thì người có thể lấy được súng trước lại là Lão Đao gã.
Đánh cược?
Dùng tính mạng của mình để cược sao? Gã thật sự không hiểu rõ Ngô Thần, nếu không gã nhất định sẽ biết, Ngô Thần chưa bao giờ dùng tính mạng để đánh cược, anh không thích đặt mình vào những tình huống không nắm chắc.
Lão Đao im lặng, từ đầu đến cuối vẫn không tiến lên đoạt lấy súng.
Lời nói của Ngô Thần khiến gã hoài nghi, gã cho rằng mình có cơ hội trực tiếp giết chết Ngô Thần.
nhưng gã vẫn bất động, bản thân gã cũng không tự ý thức được thực ra gã đã sinh ra một loại bản năng sợ hãi đối với Ngô Thần.
Kế hoạch tông xe vào Ngô Thần là đột nhiên quyết định, nhanh chóng bố trí và trực tiếp thất bại, tất cả mọi người đều bị bắt.
Trong thang máy, một giết bảy, Ngô Thần thắng.
Vừa chạy ra khỏi bệnh viện khoảnh hơn một giờ đồng hồ, vừa tới nơi an toàn thì Ngô Thần lại xuất hiện.
Ngô Thần còn dám đưa súng cho gã.
Lão Đao rất tự tin vào khả năng dùng dao cận chiến của mình và gã cũng rất tự tin mình có thể làm tốt chuyện này, nhưng Ngô Thần lại phá vỡ nhận thức của gã, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, nhận thức của gã về Ngô Thần đã đặt đến một mức không thể tưởng tượng được rồi.
Hơn nữa, gã còn rất bội phục.
Ngô Thần hiểu rõ Lão Đao là loại người như thế nào, muốn đàm phán với Lão Đao thì điều kiện tiên quyết chính là phải đánh thắng được gã, gã rất chấp nhất với dao, có thể dùng dao đánh bại gã thì sẽ có chỗ đứng nhất định trong lòng của gã.
Chỉ từ góc độ chiến đấu bằng vũ khí, lão Đao sẽ cho rằng đối phương mạnh mẽ đến mức bất khả chiến bại.
Đây là tâm lý của một người cực kỳ tự tin sẽ sản sinh ra sau khi bị đánh bại.
Anh ta sẽ cảm thấy rằng đến bản thân mình còn không thắng nổi thì còn ai có thể thắng được.
Vậy mà Ngô Thần lại đánh bại được tất cả thổ dân khi bọn họ cùng tiến lên bao vây anh!
Ngô Thần chính là muốn Lão Đao tự mình nghĩ.
Ngô Thần đưa cho gã khẩu súng, gã sẽ vô thức tiến lên thêm một bước.
Cải thiện khả năng thừa nhận Ngô Thần.
Hơn nữa, Ngô Thần cũng đang loại bỏ sự khó chịu bên trong lòng của gã.
Nó xuất phát từ sự “khó chịu” khi mà Ngô Thần dùng gia đình của gã để uy hiếp gã.
Tin tình báo có được thông qua thủ đoạn uy hiếp chưa chắc là giả, nhưng lòng trung thành có được thông qua những lời đe dọa.
nhất định sẽ không tận tâm ngay thẳng thật sự.
Trên thực tế thì Ngô Thần đã có thể tiếp tục nói chuyện với lão Đao rồi, nhưng bây giờ không cần chơi ván bài này nữa.
Nhưng nếu anh không chơi theo kế hoạch ban đầu của mình, lão Đao cuối cùng mà trở thành người của anh thì lúc đó lòng trung thành của gã chắc chắn sẽ là có vấn đề.
Gã sẽ cảm thấy rằng mình chỉ đang bảo vệ gia đình của mình nên mới làm việc với Ngô Thần, gã bị đe dọa!
Nếu là vậy thì sau này khi gã đã điều tra rõ ràng xong,