Tưởng Xuyên biết rõ bản thân rất có khả năng đánh không lại Ngô Thần.
Lúc trước, khi Ngô Thần gửi mấy tấm ảnh trong thang máy kia cho anh ta, anh ta đã bị dọa sợ rồi, Tưởng Xuyên không dám tin đó là chuyện con người có thể làm được, một người lại có thể giết hết sạch một nhóm sát thủ!
Mặc dù sau đó, lão Đao nói rằng anh ta đã suýt làm Lý Nhược Băng bị thương khi nói chuyện với mình.
Điều này khiến Tưởng Xuyên"hiểu" rằng kẻ giết lão Đao và những người khác không phải chỉ có mình Ngô Thần, mà chính là Lý Nhược Băng đã kịp thời đưa người đến để chụp ảnh, chắc là có cả thành phần giả mạo.
Nhưng cứ cho là như thế, Ngô Thần thân là đối tượng bị giết lại không hề tổn hại một sợi tóc.
Dù nghĩ thế nào cũng thấy Ngô Thần là một người có lực chiến đấu vô cùng cao siêu!
Cho nên Tưởng Xuyên có thể đoán được rằng, Ngô Thần rất lợi hại.
Hiện giờ anh có thể bảo tất cả đàn em đi ra, một mình đối mặt với Tưởng Xuyên tay cầm con dao, có thể nói là không hề ngán anh ta!
Tưởng Xuyên không biết chắc mình có thể đánh lại Ngô Thần không, nhưng anh ta vẫn muốn thử, anh ta không còn cách nào khác, không còn đường lui, nhất định phải liều một phen!
Con người lúc lâm vào tuyệt vọng, biết bản thân không xong cũng phải thử liều mạng một lần.
Huống gì mọi thứ chỉ là suy đoán, chưa chắc đã thật sự cùng đường.
Con dao vẫn nằm trên mặt đất.
Tưởng Xuyên đá một cước tới, anh ta là người chuyên nghiệp, cú đá rất có lực.
Ánh mắt của Ngô Thần không hề bị lay động bởi con dao rơi xuống đất kia, ngay khoảnh khắc Tưởng Xuyên tung ra cú đá, anh cũng cử động, giơ chân lên.
Mặc dù hai người tung ra cú đá không đồng đều cùng lúc, nhưng Thần vẫn nhanh hơn, ngay lập tức đã thay đổi cục diện, chỉ nghe thấy một tiếng bịch, Tưởng Xuyên lập tức thu chân về, nghiêng người sang một bên.
Anh ta bị Ngô Thần đá trúng bọng chân rồi!
Phản ứng và lực khống chế của Ngô Thần đã khiến Tưởng Xuyên vô cùng sợ hãi, nhưng anh vẫn không tha cho đối phương.
Khi nghiêng người lần thứ hai, Tưởng Xuyên thuận thế xoay tay định đập xuống người Ngô Thần.
Ngô Thần nhanh như cắt giơ tay nhấc lên, lật ngửa tặng cho đối phương một cú tát.
Bốp
Một âm thanh chói tai vang lên.
Cơ thể Tưởng Xuyên hơi lắc lư, trong lúc lảo đảo anh ta lại thuận thế nhấc đầu gối lên định húc vào ngực Ngô Thần.
Ngô Thần dùng tay chặn phía dưới, đoạn lại đạp một cước vào bọng chân Tưởng Xuyên, nghiêng người dùng cùi trỏ thúc trúng bụng anh ta.
Tưởng Xuyên bị đánh tới mức cong gập người lại, thuận thế đâm dao vào cổ Ngô Thần.
Ngô Thần xoay cổ tay bắt được tay anh ta, hung hăng vặn xuống.
"A!" Tưởng Xuyên đau đớn hét lên, lập tức quỳ xuống trước mặt Ngô Thần, không quỳ không được, Ngô Thần đang vặn tay anh ta.
Xét về góc độ, nên anh ta không quỳ xuống thì tay sẽ bị Ngô Thần vặn gãy luôn, chỉ khi quỳ xuống mới có thể giảm bớt đau đớn.
Chân anh ta cũng bị đả thương nặng, không còn sức mà chống dậy được nữa.
Nói thì thấy phức tạp, thực tế mọi chuyện chỉ xảy ra trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, từ lúc Tưởng Xuyên tung cước về phía Ngô Thần đến khi bị anh vặn cổ tay, chỉ trong vòng mấy giây mà thôi.
Mỗi lần anh ta tấn công đều bị Ngô Thần đánh lại, còn bị đánh rất nghiêm trọng!
Tưởng Xuyên là một kẻ rất dạn đòn, mấy lần bị Ngô Thần đánh trả lại, anh ta có lui lại nhưng không hề ngã, nhưng cuối cùng vẫn bị Ngô Thần vặn tay đau quá mà quỳ xuống.
Vả lại do tuổi tác cũng không còn trẻ nữa, đã hơn bốn mươi tuổi, đã qua rồi cái thời kỳ đỉnh cao.
Còn về phương diện năng lực chiến đấu mà nói, anh ta vô cùng khác biệt so với Ngô Thần, anh có được sự phản ứng linh hoạt.
Khi nghe thấy tiếng hét chói tai phát ra từ phòng ngủ, ba người đàn em của lão Đao bên ngoài vẫn không xông vào trong, bởi vì họ biết thừa tiếng hét đó là của Tưởng Xuyên.
Ngô Thần đã để thuộc hạ được thoải mái một chút.
Mặc dù Tưởng Xuyên không hét nữa, nhưng anh ta cũng không có ý định tấn công Ngô Thần thêm lần nào nữa.
Giờ đây anh ta đã hiểu bản thân không phải đối thủ của Ngô Thần.
Ngô Thần buông lỏng tay ra.
"Đưa dao đây." Ngô Thần lại nói.
Tay trái Tưởng Xuyên ôm chặt lấy cổ tay phải, nghe thấy Ngô Thần nói vậy, anh ta liếc nhìn con dao găm rơi trên đất, đoạn nhặt nó lên rồi đưa lại cho Ngô Thần.
Lần này Tưởng Xuyên không còn ý nghĩ muốn đùa giỡn nữa, anh ta giao con dao cho Ngô Thần, cũng chính là bỏ đi thứ vũ khí duy nhất đem lại cảm giác an toàn cho mình.
Ngô Thần nhận lấy con dao găm, nhìn nó bằng ánh mắt thích thú rồi quay sang mỉm cười với Tưởng Xuyên: "Anh nên vui mừng vì đã chừa lại cho mình một con đường sống."
Đúng là Tưởng Xuyên đã chừa lại cho bản thân một con đường sống rồi.
Chính là, anh ta không dùng dao để tấn công nữa mà dùng chân tay.
Khác với dùng dao.
Tưởng Xuyên sẽ không chắc mình có thể đánh lại được Ngô