Ánh sáng trong quán bar rất mờ, hầu hết các quán bar đều được trang trí theo phong cách này, không phải là không có cửa sổ mà là các cửa sổ sẽ bị chặn kín lại.
Hoàn toàn cách ly với ly tiếng ồn của đường phố bên ngoài là một mặt, mặt khác nó cũng tạo nên một môi trường yên tĩnh và mờ ảo.
Có nhiều đồ trang trí phát sáng trên các bức tường xung quanh, ánh sáng nói chung cũng tương đối mờ ảo.
Trời còn hơi sáng, nhưng ở trong quán bar này cũng không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ.
Sẽ có cảm giác đã về đêm, có thể ở đây nghe nhạc, thư giãn và tận hưởng.
Do thời gian nên trong quán bar không có nhiều khách cho lắm.
Không gian rất rộng lớn thông qua sự sắp xếp vị trí ra phân chia thành những khu vực riêng.
Người đàn ông và người phụ nữ ngồi xuống ở chỗ Ngô Thần, giữa hai hàng ghế ngồi vẫn còn một lối đi nữa, nhưng thực ra khoảng cách không xa lắm, điện thoại di động của Ngô Thần cách bọn họ cũng chỉ hơn hai mét mà thôi.
Phạm vi ghi âm của máy quay phim rất lớn.
Hai người bọn họ không hề nhận thấy trên bàn của Ngô Thần có gì đặc biệt.
Vì ánh sáng và mỗi bàn đều có đèn trang trí hình ngọn nến, cốc, rây, gạt tàn thuốc và những thứ khác, những thứ chưa được động vào đều đặt chung với nhau, nhìn thoáng qua chỉ là một số được đặt cạnh nhau và sẽ không thể trực tiếp tìm thấy “trọng điểm”!
Và hầu hết điện thoại di động của Ngô Thần đã bị chặn bởi đèn trang trí.
Đương nhiên, nếu để ý kỹ thì nhất định sẽ thấy điện thoại di động đứng tựa vào đèn trang trí, nhưng mà...!cũng chẳng có ai lại vô duyên vô cớ quan sát kỹ trên bàn bên cạnh có những thứ, nên rất khó nhận ra được!
Người đàn ông và phụ nữ đó cũng không để ý tới Ngô Thần, huống chi là bàn của Ngô Thần.
Chẳng qua chỉ là một thanh niên đến quán bar uống rượu mà thôi, không có gì đặc biệt.
Ngô Thần biết rằng họ sẽ không chú ý đến đâu.
Sau khi một nam một nữ ngồi xuống đối diện nhau, người đàn ông cởi mũ lưỡi trai ra, tiện tay ném xuống bàn, là một người đàn ông trung niên, tóc ngắn, ngoài bốn mươi tuổi, trông cũng khá phong độ.
Người phụ nữ cũng cởi bỏ khẩu trang, bà ta trông cũng khoảng bốn mươi tuổi, có chút xinh đẹp, trang điểm rất đậm, so với những phụ nữ trung niên bình thường thì xinh đẹp hơn rất nhiều, nhìn cũng có chút cảm giác thanh tú.
Cả hai đều trông rất giàu có, người đàn ông đeo chiếc đồng hồ của một hãng nổi tiếng trị giá hàng trăm nghìn nhân dân tệ, bộ đồ vest trên người dường như là hàng đặt làm riêng, trong khi người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ, đeo một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
“Uống gì?” Người đàn ông hỏi.
“Anh gọi đi.” Người phụ nữ nói.
Không cần hai người lên tiếng, nhân viên phục vụ của quán bar đã đi tới.
Sau khi cả hai gọi đồ uống và đĩa trái cây, bọn họ bắt đầu trò chuyện bằng giọng điệu thoải mái.
“Tối nay em có về không?” Người đàn ông hỏi.
“Tôi phải về chứ, mấy ngày nay ông Hồ đều về nhà, nếu không về ông ta sẽ sinh nghi.
Lần trước ông ta đã hỏi em rồi.” Người phụ nữ nói.
“Hỏi em cái gì?”
“Hỏi em tại sao lại về muộn như vậy, em nói em đi dự tiệc với bà Phương Lâm và những người khác.”
“Ông ta nghi ngờ em à?”
“Không có.
Ông ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.
Ngày nào ông ta cũng bận muốn chết, làm gì thời gian giám sát em.”
Hai người trò chuyện được một lúc, nhân viên phục vụ mang đồ uống và một đĩa trái cây đến, sau khi nhân viên phục vụ rời đi, hai người tiếp tục trò chuyện.
“Vợ anh đâu? Bà ta còn kiểm tra anh không?” Người phụ nữ hỏi.
“Kiểm tra cái khỉ gì.
Lần trước cãi nhau với anh, anh đã tát bà ta một bạt tai, bây giờ ngoan ngoãn lắm.” Người đàn ông nói
“Bà ta không nghi ngờ em chứ?” Người phụ nữ lại hỏi.
“Không, làm sao có thể được, em cứ yên tâm đó.” Người đàn ông nói xong, ông ta cầm lấy quả dâu tây trong bát trái cây, vươn tay đưa về phía trước, trực tiếp đưa vào trong miệng của người phụ nữ.
Người phụ nữ nhận lấy bằng miệng và ăn nó.
Mọi thứ đều rất tự nhiên.
Những cặp vợ chồng ở tuổi này rất hiếm khi làm chuyện này, việc đút đồ ăn cho đối phương là điều mà chỉ những cặp vợ chồng trẻ mới thích làm mà thôi.
Hai người này đương nhiên cũng không phải là vợ chồng, mà là tình nhân bí mật.
“À đúng rồi, đơn đặt hàng của xưởng Bắc lần trước...” Người đàn ông lại lên tiếng.
Hai người lại bắt đầu trò chuyện về những vấn đề kinh doanh.
Nói cái gì cũng đều không quan trọng.
Ít nhất là đối với Ngô Thần mà nói chính là như vậy.
Điều quan trọng là mối quan hệ tình nhân bí mật của hai người bọn họ, trong mối quan hệ này, cả hai sẽ lén lút đi ra ngoài hẹn hò và trò chuyện, không cần biết chủ đề của cuộc trò chuyện là gì, trong lúc nói chuyện với nhau, bọn họ ẽ có những hành động mà chỉ những người yêu nhau mới có thể làm, nói những chuyện mà chỉ giữa những người yêu nhau mới nói, đương nhiên cũng sẽ rất tự nhiên nhắc tới đình của đối phương, cũng như một số chuyện khác.
Hai người đều đang ngoại tình.
Ngô Thần đã chụp ảnh họ lại chính là vì để lưu lại bằng chứng rằng hai người họ đã ngoại tình.
Vào ngày “20 tháng 7” trước đó, sau khi Ngô Thần quẳng lại mọi việc cho Ô Ngữ Dung, anh đã đi rất nhiều nơi, điều tra rất nhiều