“Cứ vào thẳng đi, tôi sẽ nói với lễ tân, đến sân golf, tôi ở khu C.” Giọng nói của Tô Thanh Ảnh bình tĩnh và lạnh lùng như ngày hôm qua, nói xong thì cúp điện thoại.
Ngô Thần lái xe vào một bãi đậu xe lớn ở sân trước của câu lạc bộ tư nhân Thang Sa!
Câu lạc bộ tư nhân Thang Sa nằm ở vùng ngoại ô phía bắc của thành phố Đông Hải, chỉ có thể coi như là ở gần thành chính chứ không phải trong thành chính, nhưng nơi này cực kỳ cao cấp.
Quan trọng nhất là lớn.
Vô cùng lớn!
Khác với nơi xa hoa truỵ lạc do Lý Nhược Thái điều hành.
Nơi này thiên về kinh doanh.
Tóm lại trong một câu, đây là câu lạc bộ người giàu.
Nhìn thì không cao nhưng tòa nhà lại có diện tích cực lớn với thiết kế đầy đủ, không chỉ có nơi ăn uống nghỉ ngơi, mà cung cấp các hoạt động giải trí, thư giãn như bơi lội, thể thao, bowling, tennis, golf.
Hơn nữa còn cung cấp dịch vụ quản gia theo giờ.
Đây là câu lạc bộ doanh nhân cấp cao, chỉ tiếp nhận thành viên, không nhận khách lẻ.
Bắt buộc làm thẻ.
Mới có thể tận hưởng dịch vụ tại đây.
Thẻ vàng cấp thấp nhất có giá 20 vạn tệ một năm, mà 20 vạn tệ này chỉ là tiền mở thẻ.
Tiêu dùng được tính riêng.
Thẻ kim cương cao hơn 1 cấp thì 100 vạn một năm, tương tự, tiêu dùng cũng được tính riêng.
Ngoài ra còn có loại thẻ đen cao cấp nhất, thẻ đen không phải là có tiền là làm được, địa vị không đủ hoặc không có người giới thiệu thì không thể lấy được thẻ đen.
Các hội viên có cấp độ khác nhau thì các dịch vụ được hưởng cũng khác nhau.
Theo như Ngô Thần biết.
Tô Thanh Ảnh có thẻ đen ở đây, thành viên thẻ đen có thể đưa người khác đến đây ăn uống, tiêu dùng không giới hạn, có thể sử dụng tất cả các phương tiện giải trí và thư giãn ở đây.
Bãi đậu xe có rất nhiều ô tô hạng sang, nhưng vì bãi đậu xe quá rộng.
Nên nó vẫn có vẻ hơi trống rỗng.
Ngô Thần tình cờ tìm được một chỗ, đậu chiếc Lamborghini rồi bước vào.
Quen việc dễ làm!
Anh bước vào sảnh chính.
Đi thẳng đến quầy lễ tân.
Lúc trước anh đã đến đây quá nhiều lần.
Trong Ngàn năm luân hồi, có một khoảng thời gian thường xuyên lui tới, tuy làm thẻ cũng phải tốn hai trăm ngàn tệ và Ngô Thần khi đó cũng không có nhiều tiền tiết kiệm như vậy, nhưng anh có thể thế chấp nhà, trực tiếp vay nặng lãi sau khi hoàn tất thủ tục sẽ có tiền vào tài khoản chỉ trong vài giây, không tới một buổi sáng là làm xong rồi, rất nhanh.
Mỗi ngày đều sẽ đặt lại, nên lúc đó anh không nghĩ về vấn đề sau khi tiêu tiền.
Nhưng trước đây anh đến câu lạc bộ Thang Sa.
Không phải lần nào cũng bỏ tiền ra để làm thẻ, có rất nhiều lần anh lẻn vào.
Rèn luyện nhiều năng lực thì việc lẻn vào thật sự không phải là việc khó.
Anh đã được hưởng trọn vẹn sự thư thái, giải trí của những người giàu có trong giới thượng lưu ở đây.
“Thưa ngài, thẻ của ngài… Đây là lần đầu tiên ngài đến đây sao? Có muốn tìm hiểu về môi trường một chút không? " Chị gái lễ tân cười nói, rất chuyên nghiệp.
“Có hẹn với người khác, cô Tô.” Ngô Thần cười nói.
"Ngài chờ một chút…" Cô nói rồi cúi đầu như đang tra giúp Ngô Thần.
“Anh Ngô đúng không?” Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên mặc trang phục công sở bước nhanh tới, cô rất xinh đẹp và rất có khí chất, cô là quản lý sảnh của câu lạc bộ tư nhân Thang Sa.
“Là tôi.” Ngô Thần nhìn quản lý sảnh và nói.
“Anh Ngô, mời đi hướng này, cô Tô đang đợi anh ở đây.” Quản lý sảnh lập tức dẫn đường.
Cô ta không biết Ngô Thần là ai, nhưng cô ta biết Tô Thanh Ảnh là ai.
Khách của thiên kim thứ hai Đông Hải, không thể qua loa.
Bởi vì nơi này quá lớn, Ngô Thần đi theo quản lý sảnh.
Sau khi đi bộ vài phút, cuối cùng vẫn phải xe buýt tham quan hai phút, sau đó mới nhìn thấy Tô Thanh Ảnh từ xa.
Sân golf sảnh C.
Tầng 1 hướng ra sân golf.
Một ô che nắng có chiều dọc là 5 mét và chiều ngang là 100 mét được kéo dài, bên dưới ô che nắng có các ô phát bóng.
Mỗi dặm được phân chia độc lập thành một vị trí phát bóng.
Mới chín giờ sáng, sân golf không có ai cả.
Ngô Thần bước xuống xe tham quan, nhìn Tô Thanh Ảnh vung gậy đánh gôn và đánh bóng ra ngoài từ xa.
“Anh Ngô, cô Tô đang đợi anh ở đó.” Người quản lý sảnh nói.
“Cảm ơn.” Ngô Thần nói, thu gom bộ đồ, một tay đút vào túi đi tới.
Khu vực C
Tô Thanh Ảnh đang mặc đồ thể thao, đội một chiếc mũ chống nắng, hai tay duỗi ra cầm gậy, cô làm động tác tới lui vài lần trên điểm phát bóng, vung mạnh cây gậy.
Đùng!
Quả bóng gôn màu trắng đã được đánh trúng và bay đi rất xa!
“Đánh không tệ, bằng một nửa trình độ của tôi rồi." Ngô Thần đi tới sau lưng Tô Thanh Ảnh, quay đầu về phía quả bóng đang bay.
Cười nói một câu, lại nhìn Tô Thanh Ảnh.
Tô Thanh Ảnh chống gậy xuống đất, siết chặt lòng bàn tay, quay đầu nhìn Ngô Thần.
cô đã vượt qua giai đoạn sợ hãi không yên, khó kiềm chế