"Cho nên, cháu vẫn là đang đau lòng cho nó?" Nam nhân lặng im vài giây, mắt đào hoa cười như không cười.
"Đúng rồi." Lần này Diệp Tang gật đầu không chút do dự.
Mắt mèo đen nhánh của tiểu gia hỏa sáng ngời, dưới ánh nhìn chăm chú như xác chết của Thẩm Sơ Trần, bé nãi thanh nãi khí thêm một câu: "Tang Tang đau lòng oa oa cùng thúc thúc."
Thẩm Sơ Trần cười nhẹ ra tiếng, con ngươi yêu dã khinh thường cô bé, giống như bị chọc cười mà hỏi lại "Đau lòng ta?"
Anh mà cần một tiểu gia hỏa đau lòng?
A.
Đùa cái gì vậy.
"Thúc thúc cùng oa oa......" Diệp Tang nãi âm hơi dừng một chút hút cái mũi, nhớ tới bóng dáng ôn nhu của mẹ mình thì mắt mèo nước mắt lưng tròng chớp chớp, rất khổ sở.
Bé ngẩng khuôn mặt nhỏ cong mắt mèo như là trăng nhỏ, từng câu từng chữ nói:
"Bởi vì...... Thúc thúc cùng ca ca, có hư cũng là bảo bối của nhà người khác nha ~"
Mặc kệ bản tính của bọn họ có xấu hay không, hoặc là không phải là người tốt gì.
Trên thế giới nhất định sẽ có một người yêu bọn họ.
Tiểu Diệp Tang cảm thấy mỗi một đứa trẻ đều sinh ra trong sự chờ đợi của ba mẹ.
Có hư, cũng là bảo bối nhà người khác.
......
Đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với con ngươi trong suốt của tiểu gia hỏa, Thẩm Sơ Trần không biết vì sao bỗng nhiên có chút chật vật mà dời đi tầm mắt.
Đột nhiên cảm thấy:
Con nhóc trước mặt, không nên để nó biết thế giới này gọi là âm u mới đúng.
Nam nhân ma xui quỷ khiến buông tay, đem tiểu gia hỏa ôm vào trong lòng ngực, không dấu vết che đậy một màn đẫm máu cách đó không xa.
Thẩm Sơ Trần trừng mắt thoáng nhìn Thẩm quản gia ở bên cạnh, đột nhiên mỉm cười mở miệng:
"Từ từ."
Cấp dưới biết tính tình của anh nên động tác cứng đờ, có chút không biết làm sao mà nhìn về phía ông chủ nhà mình, lo sợ bất an cảm thấy anh lại muốn làm ra chuyện gì.
Chỉ thấy sát thần kia hôm nay không biết nghĩ như thế nào, trong lòng ngực ôm một đứa nhóc, tâm tình tựa hồ không tồi cười ngâm ngâm cong môi, "Hôm nay buông tha hắn trước đã."
Đạo lý dưỡng hổ vì hoạn, loại người thông minh giống Thẩm Sơ Trần làm sao lại không hiểu đạo lý này cho