Hoắc lão gia tử: "......"
Tự nhiên đang vui vẻ lại đổi đề tài là sao?
"......" Diệp Tang không nghĩ tới tiện nghi ba ba vì không cho bé đến trường học, thế nhưng lại có thể mở miệng nói ra những lời ghê tởm như thế.
Càng nghĩ, bé cảm thấy mình cần thiết cùng ba ba nói một chút đạo lý.
"Ba ba cần phải học được cách tự chơi một mình nha." Tiểu gia hỏa đặt mông ngồi xuống thảm mềm mại, ngẩng khuôn mặt nhỏ, vì không với tới bả vai của đối phương, vì thế ngồi dưới đất ra vẻ nghiêm túc vỗ ống quần của nam nhân, mạnh mẽ rót một chén canh gà độc:
"Đám gia gia từng nói qua, nam nhân liền phải có gan đối mặt với nhân sinh thảm đạm cùng với hiện thực máu chảy đầm đìa ~"
Dưới ánh mắt như xem kẻ bệnh tâm thần của Hoắc Nghiêu, khuôn mặt nhỏ trắng mềm của tiểu gia hỏa tràn đầy nghiêm túc: "Tang Tang cảm thấy, ba ba vẫn luôn rất đẹp ~"
Diệp Tang liếm khuôn mặt nhỏ, lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, "Nếu để Tang Tang đi học, vậy càng đẹp hơn ~"
Hoắc Nghiêu: "......"
Anh rũ mắt nhìn chằm chằm cô nhóc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ ly pha lê, đã bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, tỷ lệ thành công nếu anh hiện tại hành hung con nhóc có bao nhiêu cao.
Nam nhân nhìn Hoắc lão gia tử bên cạnh như hổ rình mồi, cuối cùng vẫn là đem ý tưởng không thực tế này vứt bỏ.
Anh hơi ngồi xổm xuống, mặt vô biểu tình vươn tay nắm cái miệng nhỏ luyên thuyên của tiểu gia hỏa, quả cảm vô tình nói:
"Ba không cần cảm nhận của con, ba muốn cảm nhận của ba."
"Ba cảm thấy con không thể đi nhà trẻ."
Hoắc Nghiêu lạnh nhạt: "Hiện tại, đi ngủ, có nghe hay không?"
Diệp Tang: "......"
Tức chết a tức chết a!!
Sự thật chứng minh, cha ngươi vĩnh viễn là cha ngươi.
Tiểu gia hỏa tuy rằng thông minh trong sáng hơn so với mấy đứa nhỏ cùng tuổi, nhưng đối với hồ ly Hoắc Nghiêu đa mưu túc trí này còn kém xa.
Vấn đề đi nhà trẻ lại lần nữa như thai chết trong bụng, tiểu gia hỏa ghé vào giường công chúa mềm mại mặc áo ngủ lông xù lăn tới lăn lui,