Bé muốn đi đến trước cửa phòng của vai ác ba ba hát hò.
Nhưng mà lời này tự nhiên không thể nói cho quản gia với Lý tẩu.
Tiểu gia hỏa loạng choạng ôm lấy ống tay áo của quản gia, khuôn mặt nhỏ vô cùng đáng thương, giọng nói mềm mụp làm nũng quả thực làm lòng người đều phải tan, "Gia gia gia gia gia gia ~"
"Cho cháu được không?"
Quản gia ngày thường nhất không chịu nổi đó là trẻ con làm nũng.
Huống chi, nhân vật chính làm nũng lúc này lại là Diệp Tang.
Đáy lòng hơi cân nhắc một lát, cười ngồi xổm xuống ôn nhu nói: "Vậy tiểu tiểu thư phải đáp ứng trước với gia gia, cầm microphone sau đó ngoan ngoãn không được quấy rối."
Tiểu cô nương tính tình vốn dĩ tinh quái, hơn phân nửa đêm chạy xuống lầu đòi microphone, ai cũng đoán không được cô nhóc này muốn làm cái gì.
Diệp Tang liên tục gật đầu, nãi thanh nãi khí: "Vâng ~"
"Tang Tang không quấy rối ~"
Bé chỉ là không muốn làm người thôi.
Vui mừng lừa gạt được quản gia gia gia đem microphone đưa cho bé xong, tiểu gia hỏa tung ta tung tăng lên lầu.
Cái đuôi nhỏ ở phía sau lắc lư, nhất cử nhất động lộ ra vẻ ngốc manh.
"Phụt."
Lý tẩu buồn cười.
Tiểu tiểu thư thật đúng là cực kỳ đáng yêu.
"Sau này cuộc sống của Hoắc gia không thể thiếu chính là gà bay chó sủa." Quản gia cười lắc đầu, ánh mắt mềm nhũn.
Thử hỏi tiểu gia hỏa mềm mụp một đoàn như vậy, người bình thường làm sao có thể chống đỡ được?
Không thấy được Hoắc tiên sinh thanh lãnh của nhà bọn họ, nam nhân suốt ngày chỉ nghĩ đến công việc, cuối cùng không phải cũng là con người sắt đá hóa nhu tình hay sao.
Hoắc Nghiêu ngồi ở thư phòng đột nhiên bị call: "......"
Anh lặng im không lên tiếng mà hắt xì một cái, không biết vì sao, đột nhiên sinh ra dự cảm bất hảo.
"Khụ...... Tổng tài." Trợ lý Triệu ở đầu bên kia điện thoại thanh thanh giọng, nhịn không được lắm miệng hỏi một câu, "Ngài bị cảm sao?"
Bằng không đang êm đẹp tự nhiên lại hắt xì.
Hoắc Nghiêu a một tiếng không có cùng cậu ta vô nghĩa, mà là lạnh nhạt vào