Thì ra người này tên là An Mẫn Mẫn, cái tên có phần giống cô.
Tư Mẫn Văn không khỏi có thiện cảm hơn với người phụ nữ, mặc dù hai người vốn dĩ chẳng hề quen biết.
Lúc này, Lý Tài Đô nhấc chân bước đi thì Tư Mẫn Văn bỗng lên tiếng: "Có thể cô không vui, nhưng tôi nghĩ cô nên xem lại chiếc áo lông này, chúng không phải là lông cáo thật."
An Mẫn Mẫn biến sắc, cô ta vuốt hàng lông mịn mượt trên tay áo, nhíu mày hỏi: "Đây là hàng cao cấp tôi khó lắm mới mua được, sao cô dám khẳng định nó là giả?"
"Cô không tin thì thôi."
Dứt lời, Tư Mẫn Văn liền bỏ lại An Mẫn Mẫn đang ôm một bụng hoang mang, đi thẳng lên trên tầng.
Còn ai rành mấy cái này hơn cô? Chỉ cần nhìn qua cô đã biết đó là giả.
Ở phủ Thừa tướng có một tay săn bắn rất giỏi, thứ mà hắn săn về được hôm thì hươu, nai, hôm thì lợn rừng, cũng có hôm săn được cáo, được chồn, các con vật quý khác.
Lông của chúng rất quý và đẹp, Tư Mẫn Văn đã sờ, ngắm nghía cả trăm lần rồi nên cô hiểu rõ từng đặc điểm.
Cho nên vừa rồi cô mới nhắc qua với An Mẫn Mẫn như vậy, cô đoán có lẽ cô ấy đã bị lừa khi mua phải chiếc áo này.
Thực ra cô cũng không muốn người ta mất vui, nhưng nghĩ đến món hời mà kẻ lừa đảo có được, cô thật sự không chịu nổi.
An Mẫn Mẫn tức tối, cô ta hậm hực mở miệng: "Lý Tài Đô, anh xem xem, cô tình nhân của anh có ý gì chứ? Chê đồ của tôi sao?"
Nào ngờ, Lý Tài Đô chỉ cười: "Cô không tin thì thôi."
Còn lặp lại y hệt lời Tư Mẫn Văn nữa chứ.
Khơi mào rồi cứ thế ngoảnh mặt đi như vậy sao?
Bà chủ An vô cùng đau lòng cho ví tiền của mình, bỏ ra ngần ấy, lẽ nào lại mua trúng hàng giả, nhất định phải đi kiểm tra ngay mới được.
An Mẫn Mẫn hấp tấp gọi điện thoại.
...
Phòng số 5 là một gian phòng khép kín, bên trong còn có bình phong rất kín đáo.
Đây là gian phòng quen thuộc của Lý Tài Đô, anh cũng thường xuyên lui tới.
Lý Tài Đô đưa menu cho Tư Mẫn Văn, mắt nhìn thẳng: "Cô chọn món đi."
Menu được làm bằng bìa cứng có màu hơi xỉn, trông lại hợp với phong cách nhà hàng này.
Thực đơn không nhiều món nhưng dường như món nào cũng đặc sắc.
Giây phút này, Tư Mẫn Văn cũng không tỏ ra khách sáo: "À, tôi muốn ăn cháo."
"Vân Phúc, con muốn ăn gì nào?"
Lý Vân Phúc ngọt ngào đáp: "Giống cô ạ."
"Thật ngoan!" Tư Mẫn Văn véo má cậu bé, sau đó nhìn về phía Lý Tài Đô, "Còn anh?"
Nghe như cô chính là người mời bữa này chứ không phải anh.
Lý Tài Đô nghĩ buổi sáng ăn cháo tốt cho dạ dày, cuối cùng đã gọi 3 món Cháo cung đình.
Trong lúc chờ đợi, Lý Vân Phúc rảnh rỗi hỏi Tư Mẫn Văn chuyện lúc nãy.
Cậu bé chống cằm, chỉ để lộ khuôn mặt trắng trẻo của mình.
"Cô Mẫn Văn, sao cô biết áo của cô kia là hàng giả ạ?"
"Vì cô đoán."
Tư Mẫn Văn cười híp mắt xoa đầu cậu bé, không trả lời thêm.
Cũng là đoán, nhưng là đoán dựa trên kinh nghiệm, không phải đoán bừa, đoán linh tinh.
Ánh mắt Lý Tài Đô nhìn Tư Mẫn Văn ẩn chứa sự nghiên cứu, cảm thấy cô gái này không hề như vẻ bề ngoài.
Anh cúi đầu rót một chén trà, rồi tự uống một ngụm để bình tĩnh lại.
Vị trà đắng chát ở đầu lưỡi, còn có cảm giác ấm nóng.
Sau một hồi, phục vụ đưa thức ăn tới.
Ba bát cháo bốc hơi nghi ngút, màu sắc bắt mắt xen lẫn hương thơm khó tả.
Cả Tư Mẫn Văn, Lý Vân Phúc đều háo hức, vui vẻ khi được ăn ngon.
Thấy vậy, Lý Tài Đô có chút buồn cười, sao lại cảm thấy mình đang trông coi hai đứa trẻ thế này?
Cháo cung đình được làm từ thịt tươi, bào ngư, nấu cùng tổ yến, tôm khô, sánh quyện, bên trong sự sánh quyện còn có sự mềm mại như muốn tan ra trên đầu lưỡi.
Không hổ với cái tên, cảm giác ngon miệng như đang lơ lửng chín tầng mây, thỏa mãn ngay cả những vị khách khó tính nhất.
Nhìn biểu cảm của Tư Mẫn Văn cũng biết là cô hài lòng.
Lý Tài Đô âm thầm ghi nhớ, không hiểu sao bỗng thấy đầu bếp mà An Mẫn Mẫn thuê về "cũng được".
Từng vài lần ăn món cháo này nhưng lần đầu