Tư Mẫn Văn rất thư thái, da dẻ hồng hào, sáng mịn, bàn tay vắt trên lan can cũng từ từ buông lỏng.
Bấy giờ vẫn chưa có nhiều người qua lại, vì vậy không ai phát hiện ra có người định tự tử.
Thế nhưng khi Tư Mẫn Văn vừa thả người nhảy xuống thì cả cơ thể đột nhiên bị một lực tóm lại, sau đó, cánh tay rắn rỏi ấy kéo cô từ ngoài lan can trở vào.
Trước mắt Tư Mẫn Văn quay cuồng, chỉ kịp la lên một tiếng liền bị đối phương đè xuống sàn.
Lý Tài Đô nhìn cô, hai mắt tràn đầy lửa giận, sắc mặt lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Người đàn ông gần như gằn giọng thốt ra: "Tư Mẫn Văn, cô điên rồi sao?!"
Anh không nương tình kéo cô dậy, kế tiếp khom lưng, vòng tay qua eo, vác cả người cô lên.
Tư Mẫn Văn vừa sợ vừa hoảng, theo bản năng, chân tay vùng vẫy muốn thoát khỏi.
Nỗi thất vọng tràn trề như thủy triều dâng lên đáy lòng, hết lần này đến lần khác nhấn chìm sự mạnh mẽ, cố gắng của cô.
Rõ ràng cô chỉ muốn trở về mà thôi!
Dưới sự phản kháng có phần hơi mãnh liệt, Lý Tài Đô không chút bất ngờ ghìm chặt hai chân cô, vững vàng bước đi mặc cho cô giãy giụa đến thế nào.
Anh còn buông lời đe dọa: "Cô còn động đậy nữa, tôi sẽ đánh ngất cô!"
Không ngờ Tư Mẫn Văn bỗng trở nên an phận thủ thường, dường như Lý Tài Đô nghe thấy tiếng thở dài bất lực của cô, chẳng hiểu làm sao, hai đầu lông mày càng ngày càng díu vào nhau.
Anh thả Tư Mẫn Văn xuống giường, Tư Mẫn Văn ngồi lại cho hẳn hoi, cô cảm thấy chỉ một ánh mắt của Lý Tài Đô lúc này cũng đủ làm mình run rẩy không nói nên lời.
Mà quả thật là vậy, khóe môi Tư Mẫn Văn mấp máy một hồi lâu, nhưng tuyệt nhiên không thốt ra một lời giải thích nào.
Sống lưng lạnh buốt khiến cô chỉ biết cúi gằm mặt.
Biểu hiện này làm mồi lửa trong lòng Lý Tài Đô càng cháy dữ dội hơn.
Xem vẻ mặt này, Tư Mẫn Văn thầm nghĩ, Thống đốc nổi giận, mắng người rồi!
Đại ma đầu chuẩn bị xuất thế!
Lý Tài Đô nheo đôi mắt âm trầm, lúc nãy có lá gan làm chuyện dại dột, vậy mà đối diện với anh lại sợ sệt à?
Anh chẳng thể liên tưởng được người bây giờ với người vừa rồi, thậm chí trước khi tự tử còn rất vui nữa.
Bởi vì trong người rất nóng, đồng thời có nhiều suy nghĩ cần giải đáp, Lý Tài Đô liền trầm giọng chất vấn: "Vì sao cô lại làm vậy?"
"..."
"Có gì có thể nói với tôi."
Tư Mẫn Văn vẫn cắn răng không đáp, dù cho cô có nói thật thì Lý Tài Đô cũng sẽ không tin, chi bằng cô cứ im miệng thì hơn.
Ai lại tin rằng cô là người cổ đại chứ?
Trong mắt Lý Tài Đô, sự im lặng của cô chính là ngang bướng, cứng đầu.
Anh lập tức hạ giọng, muốn dạy dỗ cô một trận: "Cô có biết làm vậy sẽ có hậu quả gì không?"
Không đợi cô đáp, anh đã nói tiếp: "Cô nghĩ cứ như vậy là hết, là xong sao? Vậy cô có biết đến hậu quả bi thương mà cô để lại cho những người yêu quý cô không? Tôi biết...!có thể có một số chuyện khiến cô nghĩ quẩn, nhưng ít nhất thì hãy sống..."
Lần đầu tiên Thống đốc Lý Tài Đô thể hiện mình quan tâm người khác đến vậy.
Chỉ là một bảo mẫu lại khiến anh tức giận đến mức phải nói ra những lời khuyên răn.
Nhất thời, Lý Tài Đô cũng quên mất có trẻ con đang ở đây.
Đến khi nghe tiếng Lý Vân Phúc nhẹ nhàng vang lên thì mới giật mình.
"Ba, cô Mẫn Văn, hai người đang nói gì vậy?"
Tư Mẫn Văn nhân cơ hội lập tức chạy qua chỗ cậu bé: "Con tỉnh rồi sao? Có đói bụng không?"
Sự có mặt của Lý Vân Phúc bắt buộc Lý Tài Đô phải kìm lại sự giận dữ và xót xa của mình, dù sao cũng không thể để cậu nhóc biết cô gái này làm chuyện dại dột.
Anh giữ thái độ lạnh lùng liếc nhìn Tư Mẫn Văn, thấy cô thậm thụt né tránh bèn quay người lại: "Đi ăn sáng."
Đợi anh rời đi, Tư Mẫn Văn mới ỉu xìu nghĩ lại những lời vừa rồi.
Thực ra anh nói không hề sai, nhưng ở thế giới xa lạ này, không có điều gì đủ khiến cô cảm thấy luyến tiếc, muốn lưu lại.
Mà cô làm vậy là có mục đích chính đáng, hoàn toàn không phải nghĩ quẩn như anh nói.
Chỉ là có những chuyện không thể dùng lời để giải thích được.
Tư Mẫn Văn ảo não rũ mắt, sau khi bình tĩnh, cô chậm rãi bế Lý Vân Phúc lên.
Lúc cô toan ra khỏi phòng thì Lý Tài Đô đột nhiên xuất hiện, anh