Lý Vân Phúc đột nhiên đến, cục diện hiện tại cũng bị phá vỡ.
Cậu bé tưởng Lý Tài Đô đang bắt nạt Tư Mẫn Văn, vội vã chạy ra dùng cánh tay nhỏ bé mà ấm áp bảo vệ cô, ngước ánh mắt thù địch nhìn anh.
"Ba, không được ức hiếp cô Mẫn Văn!"
Lý Tài Đô nhướng đuôi lông mày, liếc nhìn tấm ảnh một lần nữa, trong ngực trào lên cảm xúc khó tả.
Điện thoại trong tay anh bị siết chặt, tắt rụp đi.
Anh trầm giọng nói với con trai: "Ba không ức hiếp cô ấy."
Tư Mẫn Văn sợ anh lộ ra điều gì không hay về mình, vì vậy, cô dụi mặt vào cánh tay mấy cái, sau đó bất ngờ đứng dậy, nhằm thẳng vào chiếc điện thoại trong tay anh mà có ý định chộp lấy.
Lý Tài Đô nhạy bén hơn cô tưởng, ngay khi Tư Mẫn Văn rút điện thoại về thì bàn tay của cô đã bị anh giữ chặt từ lúc nào.
Tay anh vừa to vừa lạnh, sức mạnh đến từ xương cốt khiến cô không động đậy nổi.
Chẳng mấy chốc, Tư Mẫn Văn đã thở hổn hển vì mệt.
Một cô gái đôi mươi sao có thể chống lại một người đàn ông khỏe mạnh, cường tráng?
Ấy vậy mà Lý Tài Đô vẫn không chịu buông, anh khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt có chút ngả ngớn, khiêu khích, im lặng nhìn cô giãy giụa.
Bề ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng bên trong sớm đã kích động.
Tay của cô rất ấm, trái ngược hoàn toàn với người vừa mới bôn ba ở ngoài trở về như anh.
Da tay cũng rất mềm mịn, dường như đây là đôi tay được bảo dưỡng kĩ càng.
Một đôi tay đẹp như vậy nhưng lại luôn muốn giấu đi...
Lý Tài Đô thả lỏng ngón tay, Tư Mẫn Văn mím môi, lấy lại điện thoại liền quay đầu chạy.
Bấy giờ cô chỉ có suy nghĩ muốn tránh xa người đàn ông nguy hiểm này.
Anh nóng rực như lửa, nhưng cũng lạnh lẽo tựa băng.
Tư Mẫn Văn về phòng, cô ném chiếc điện thoại lên giường như phải bỏng.
Cẩn thận nghĩ kĩ lại, rõ ràng cô không làm điều gì sai, việc gì phải xấu hổ.
Hơn nữa, cô xem cái gì là quyền của cô, vậy mà chỉ vì một câu nói của Lý Tài Đô, cô lại chột dạ tự đẩy mình vào thế lúng túng.
Tư Mẫn Văn cụp mắt thở dài, đưa tay lên xoa má.
Nhiệt độ tỏa ra lòng bàn tay, khuôn mặt như bị thiêu đốt đến nóng bừng.
Cô khó chịu cởi áo khoác, vắt sang một bên.
Ngồi trăn trở một hồi lâu, Tư Mẫn Văn lại mở điện thoại lên.
Lần này, cô bỏ qua mấy thông báo vớ vẩn, gõ vài từ lên thanh tìm kiếm nhưng rồi lại lạch cạch xóa đi.
Rốt cuộc thì cô vẫn không từ bỏ ý định làm gì đó để về nhà.
Nhưng cô không có can đảm tra trên mạng.
Tư Mẫn Văn thừa nhận mình cũng nhát gan.
Cửa phòng thình lình bị gõ mấy tiếng, Tư Mẫn Văn nhíu mày hỏi: "Ai đó?"
"Là tôi."
Chất giọng trầm khàn vang lên, Tư Mẫn Văn vô thức ngồi lùi ra sau.
Lý Tài Đô đến tìm cô ư?
"Chuyện lúc nãy tôi đã giải thích rồi, không...!không phải như anh nghĩ!"
Không biết có phải do bây giờ không đối diện trực tiếp với Lý Tài Đô nên cô có gan hơn không, cô nói lớn tiếng, chỉ mong vị Thống đốc này hãy mau chóng rời đi.
Thế nhưng Lý Tài Đô không quan tâm lời cô gái nói, trong mắt là sự kiên nhẫn, ánh sáng thấp thoáng lướt qua.
"Tôi nghiêm túc tìm cô, có việc."
Nếu không phải vừa rồi thấy bức ảnh kia, tức giận quên mất chuyện chính, có lẽ cảnh tượng xảy ra sẽ khác.
Tư Mẫn Văn đứng trước cửa, hít sâu một hơi, xua tan chuyện lúc nãy ra khỏi đầu.
Cô mở cửa, hằm hằm mở miệng: "Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Đuôi mắt hẹp dài của Lý Tài Đô hơi nhăn lại, Tư Mẫn Văn không ngẩng đầu nhìn mặt anh, nhưng nghe thấy tiếng cười, cô mới biết anh đang cười.
Đôi lông mày lá liễu cau lại, buồn bực, anh ta cười cái gì chứ?
Trông cô buồn cười lắm sao?
Lúc này, có vẻ Tư Mẫn Văn rất nóng nảy, cô muốn nổi cáu, nhưng Lý Tài Đô không chỉ là chủ của cô mà còn là Thống đốc quyền cao chức trọng.
Vô lễ với anh thì chỉ có nước ra đường mà ở.
Cô chưa hoàn toàn hòa