Lý Tài Đô mở cửa, bên trong là Lý Vân Phúc khoanh tay nhìn anh.
Đôi mắt to tròn của cậu bé dò xét từ trên xuống dưới, phát hiện tâm trạng của anh không được tốt.
"Vừa nãy ba đi đâu vậy? Sao lại khóa con trong này?"
Cậu bé lại gần, thoắt cái đã đứng trên ghế, vươn tay vò đầu anh.
Mái tóc ngắn chọc vào lòng bàn tay hơi hơi ngứa, nhưng lại vô cùng thoải mái.
Lý Vân Phúc thích nghịch tóc anh, nhưng hiếm khi anh để yên cho cậu nghịch như vậy.
Lý Tài Đô không định nói rằng mình vừa mới đi tỏ tình nhưng bị người ta từ chối, thật bẽ mặt.
Thống đốc lần đầu chủ động lại bị phũ phàng tới vậy, chỉ nghĩ thôi cũng thấy tội.
Anh ngồi im, đột nhiên kéo tay Lý Vân Phúc: "Dạo này...!cô Mẫn Văn của con có chuyện gì không?"
Lý Vân Phúc nghĩ rồi lắc đầu: "Con thấy cô vẫn vui vẻ, thi thoảng thì thích ngắm mây, ngắm trời."
"Sao vậy ba?"
Lý Tài Đô nheo mắt suy tư, hàng lông mày chưa từng giãn ra: "Cô ấy nóng tính, con không thấy vậy sao?"
Nghe anh đưa ra lời nhận xét về Tư Mẫn Văn, cậu bé liền chau mày, chu môi.
Cô rất đáng yêu, không nóng tính chút nào!
Cậu bé chống nạnh, nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Lý Tài Đô.
Đường nét sắc bén, rõ ràng, mắt đen láy, sống mũi cao thẳng, là một người đàn ông cương nghị, đẹp trai, đáng tiếc là quá lãnh đạm.
Ngay cả một đứa bé cũng nhìn ra, vậy mà anh lại không nhận thức được vấn đề của chính mình.
Chỉ trong phút chốc, Lý Vân Phúc liền hóa thân người thầy, chỉ điểm cho Lý Tài Đô.
"Chắc chắn là ba đã làm gì khiến cô Mẫn Văn có ấn tượng không tốt, khiến cô bực bội nên mới nóng tính với ba.
Nếu ba cũng đáng yêu được như Vân Phúc, vậy thì khỏi phải lo, cô sẽ rất cưng chiều cho xem!"
Đâu ai biết Lý Vân Phúc còn tiện thể khoe khoang đãi ngộ của mình với anh.
Lý Tài Đô liếc con trai: "Một người đàn ông cao lớn như ba mà còn cần một cô gái cưng chiều sao?"
Anh lộ ra biểu cảm coi thường, tự dưng đi tâm sự chuyện tình cảm với một thằng nhóc 5 tuổi làm gì không biết.
Bất ngờ, Lý Vân Phúc giơ điện thoại lên, tách một cái, chụp lại gương mặt khó coi của anh.
Sau đó cậu bé đưa cho anh xem: "Ba nhìn đi, ba cũng hiền từ gì mà bảo cô Mẫn Văn nóng tính.
Lúc nói chuyện, ba trưng ra vẻ mặt này, cô ghét ba là phải rồi!"
Đây là vẻ mặt thường ngày của Lý Tài Đô, lâu nay anh vẫn thấy không có gì.
Bởi tính cách của anh vốn dĩ là vậy, lạnh nhạt, hời hợt, không cảm xúc, vì vậy, anh nghĩ gì, người khác tất nhiên không đoán được.
Chẳng lẽ vấn đề thực sự nằm ở vẻ mặt?
Lý Tài Đô trầm ngâm, lúc tỏ tình với Tư Mẫn Văn, vẻ mặt của anh thế nào? Lúc đó anh cười hay là cau có?
Anh từ từ đứng dậy, ôn tồn vỗ vai cậu con trai bé bỏng nhưng hiểu chuyện: "Được rồi, ba đã hiểu, chuẩn bị hành lý đi."
"Chuẩn bị hành lý làm gì vậy ạ?"
"Ra nước ngoài."
...
Hai ngày sau, không chỉ hai cha con lên máy bay mà còn cả Tư Mẫn Văn.
Mặc dù cô không muốn đi, cũng không muốn ngồi lên phương tiện kì lạ biết bay đó, nhưng cô là bảo mẫu của Lý Vân Phúc, cậu đi đâu, cô có trách nhiệm theo đấy.
Cô vẫn tránh mặt Lý Tài Đô, có điều xem ra lần này không tránh được nữa.
Sau khi cất hành lý, cô theo sau anh đến chỗ ngồi.
Nghe nói khoang này là khoang hạng thương gia, không phải người có tiền thì không ngồi được.
Quả nhiên là vậy, không gian trong này khác hẳn so với bên ngoài, phục vụ cũng chu đáo hơn.
Lý Tài Đô giúp Lý Vân Phúc thắt dây an toàn, anh nhìn sang, thấy Tư Mẫn Văn vẫn cứ ngồi im.
Dường như cô không biết phải làm gì.
Anh nghiêng người qua, vòng tay cài dây, thấy cô phản ứng giật mình liền vô tội nói: "Tôi chỉ giúp cô thôi."
Tư Mẫn Văn rụt cổ, quay mặt sang hướng khác, không muốn có bất kì một tiếp xúc nhỏ với anh.
Đợi đến khi xong xuôi, người đàn ông cũng trở về vị trí của mình, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì là lần đầu được đi máy bay cho nên Tư Mẫn Văn có nhiều