Trong mắt Tư Mẫn Văn là ngạc nhiên, là không tin, là nghi ngờ.
Trời ơi, tại sao Lý Tài Đô lại có thể nói ra được những lời như vậy chứ?
Mặt Tư Mẫn Văn phút chốc đỏ lựng, cô cứng nhắc đặt thìa cháo xuống, đối diện với ánh mắt thản nhiên của Lý Tài Đô, không biết nên phải làm sao.
Chạy trốn ư?
Không được! Kiểu gì cô cũng sẽ phải chạm mặt anh thôi, chi bằng nhân cơ hội này nói cho rõ ràng.
Tư Mẫn Văn vòng hai tay chụm vào nhau rồi đặt dưới cằm.
Cô trầm ngâm giây lát rồi thẳng thắn hỏi: "Rốt cuộc anh thích tôi ở điểm gì?"
Lý Tài Đô suy nghĩ: "Không có lý do cụ thể, thích chính là thích."
"Phải có lý do chứ?"
"Vậy thì là do em quá dịu dàng, đáng yêu."
Đây cũng được coi là lý do sao?
Tư Mẫn Văn có chút khó nói: "Này, anh không thể bịa lý do nào đáng tin hơn được sao?"
"Nhưng em đáng yêu thật mà, anh cảm thấy em đáng yêu một cách kín đáo, rất phù hợp với hình tượng mà anh mong muốn."
"..."
Cô đang cố gắng truy hỏi còn anh thì lại hết lời khen cô.
Tư Mẫn Văn chợt nhận ra cô muốn phản bác nhưng không biết phản bác thế nào.
Cuối cùng, Tư Mẫn Văn xoa mi tâm, vô thức phất tay áo, đó là động tác mà cô thường làm mỗi khi có vấn đề cần suy nghĩ.
Cô dùng hết vốn từ ngữ của mình chỉ để biểu lộ một thỉnh cầu: "Anh...!anh đừng thích tôi có được không? Anh không thể thích tôi được...!thật đó! Chúng ta không phù hợp chút nào, nghĩ mà xem, ai đời Thống đốc lại thích bảo mẫu của con trai mình? Quan trọng là chúng ta không phải là người chung một thế giới, không thể đến với nhau.
Anh hiểu ý tôi không?"
Cô lúc này cũng giống như đang đánh thức một người trầm mê, một lòng muốn người đó hãy tỉnh táo, lý trí lên.
Nhưng ngặt là Lý Tài Đô không muốn hiểu, anh nghiêng đầu gác chân lên ghế: "Em không có quyền ngăn cản anh thích ai."
Tư Mẫn Văn trực tiếp á khẩu, cô tức giận đến nghẹn họng, thế mà cô không thốt ra được bất kì lời nào.
Cô đứng bật dậy, lườm lườm: "Hôm nay anh nói nhiều quá, phiền chết mất!"
Tư Mẫn Văn mắng anh? Cô thẹn quá hóa giận à?
Lý Tài Đô liếc theo bóng lưng cô đến khi khuất dạng, đúng là anh nói hơi nhiều, nhưng không câu nào là thừa thãi cả!
Anh không muốn giấu giấu giếm giếm nữa, cứ trực tiếp bày tỏ là tốt nhất.
Sau này, nếu Giang Thệ Huy dám trêu ghẹo cô, anh sẽ cho hắn biết tay.
Lần này thì anh có tư cách làm vậy rồi, người theo đuổi Tư Mẫn Văn, tư cách này có lẽ cũng tạm đủ.
...
Lúc về phòng thì Tư Mẫn Văn sực nhớ ra là mình còn chưa thăm Lý Vân Phúc, không thấy cô, chắc thằng bé lo lắng lắm.
Dù mắt đã có xu hướng díu vào nhau nhưng cô vẫn đủng đỉnh chuyển hướng đi.
"Cốc cốc..."
Lý Vân Phúc đang ngồi vẽ tranh trong phòng, cậu bé buồn rầu, đã ngồi mấy tiếng vẫn chưa tô xong một bức đơn giản.
Nghe tiếng gõ cửa cậu bé còn tưởng là ba mình đến, cho nên chỉ nói vọng ra: "Con ngủ rồi ba."
"Vân Phúc, là cô Mẫn Văn đây.
Con ngủ rồi sao?"
Chất giọng êm ái của Tư Mẫn Văn khiến Lý Vân Phúc mừng rỡ, cậu bé hớn hở chạy ra đón cô.
"Cô Mẫn Văn!"
"Cô đây!" Tư Mẫn Văn mỉm cười ngọt ngào, nựng má cậu: "Con có nhớ cô không nào?"
"Vân Phúc nhớ cô lắm! Cô đã đi đâu vậy?"
Lý Vân Phúc bày tỏ nỗi nhớ, không quên hỏi cô đã đi đâu.
Tuy ba nhóc đã an ủi rằng không có chuyện gì nhưng nhóc vẫn thấy bất an.
Bây giờ thấy tay cô quấn băng trắng, cậu lại càng cuống quýt hơn.
Tư Mẫn Văn nhanh chóng đáp: "Cô làm chút việc riêng thôi." Thế rồi nhìn vào bàn tay mình, cười: "Vết thương này là bị trong lúc làm