9 giờ tối, Lý Tài Đô dừng xe trước cổng bệnh viện.
Nhưng anh không xuống xe ngay mà ngồi trong đó hồi lâu.
Anh muốn Lý Thịnh phải chờ đợi, chờ anh đến vớt lại chút tôn nghiêm cho ông ta.
Nếu anh không đến, chắc Lý Thịnh tức điên lên.
Mà anh suy đoán quả không hề sai, bấy giờ, Lý Thịnh đang tức đến nỗi chửi mắng ầm ĩ.
Trời đã gần khuya nhưng Lý Tài Đô vẫn không chịu đến, vết thương của ông ta đã đau nay còn đau hơn, một bên mắt bị đánh trúng nhắm tịt lại, không mở ra nổi.
Ông ta có khác nào một người nửa mù nửa sáng chứ?
Tất cả đều do tên khốn đó gây ra!
Lý Thịnh cau có lải nhải không ngừng, trút giận lên cả bà vợ của mình: "Mẹ nó, lúc đó bà đang làm gì, không thấy tôi kêu lớn như vậy sao?"
"Tôi...!tôi đâu biết nó lại làm vậy..." Bà vợ vừa áy náy vừa sợ hãi trước lời trách móc, đổ lỗi của ông ta, mặt cúi gằm.
Song Lý Thịnh liền đá cho bà một cái: "Nó vốn là một thằng điên!"
Bà vợ lảo đảo xoa đùi, sắc mặt không được tốt.
Đột nhiên, cánh cửa mở ra, người mà ông ta luôn chửi rủa nãy giờ cuối cùng đã tới.
Lý Tài Đô hiên ngang đứng đó, nhướng mày, câu đầu tiên chính là: "Ông nói tôi sao?"
Lý Thịnh lập tức trợn mắt: "Tao nói sai chắc? Chú của mình mà cũng dám đánh, mày giỏi rồi, đúng là mày ăn gan hùm mật gấu!"
Trước ánh mắt giận dữ của ông ta, Lý Tài Đô sải bước về phía chiếc ghế trong phòng.
Anh ngồi xuống, điềm tĩnh gác chân, mặt mày sắc bén tỏa ra khí thế.
"Tôi khuyên ông chớ nói bậy, vu tội cho Thống đốc không phải chuyện ông có thể gánh được."
Nghe vậy, Lý Thịnh híp mắt, gân xanh nổi lên một cách dữ tợn.
Bên mắt bình thường trừng trừng, tròng mắt sung huyết.
Lý Tài Đô nhìn quanh căn phòng, chóp mũi thoảng qua mùi thuốc khử trùng.
"Chú ở đây cũng tốt nhỉ? Đỡ ra ngoài gây họa cho người khác."
"Mày...!mày vừa vừa phải phải thôi!"
"Vậy tại sao lúc ông mỉa mai gia đình tôi, ông không biết vừa vừa phải phải? Mẹ kiếp, Lý Thịnh, ông không hơn một con chó chỉ biết sủa bậy là bao.
Hèn!"
Lý Tài Đô dùng lời lẽ và thái độ sắc bén chặn họng ông ta, không thèm nể mặt mà ví ông ta như một con chó.
Mặt Lý Thịnh hết xanh lại trắng, trong lồng ngực như có lửa, hét lớn lên, cố tỏ ra dọa người: "Tao sẽ tố cáo mày! Tao sẽ tố cáo Thống đốc bạo lực với chú ruột! Mày sẽ phải vào tù!"
"Vẫn câu nói cũ, không có chứng cứ, không thể nói bậy.
Vu oan giá họa, người đi tù là chú đấy chú à."
Mặt mày Lý Tài Đô câng câng, anh còn thách thức thản nhiên khiến ông ta phải tức chết.
Quyền cao chức trọng là như vậy, không thể giải quyết mọi chuyện bằng nắm đấm.
Nhưng đối với Lý Tài Đô, Lý Thịnh đáng đánh! Phải đánh đến khi ông ta câm cái miệng lại!
Đương nhiên, anh có phương án giải quyết của mình.
"Xem ra chú vẫn khỏe lắm..."
Bà vợ Lý Thịnh vốn đang im lặng như người tàng hình bỗng nhiên xen vào: "May là không bị nặng gì!"
Lý Tài Đô chậm rãi chớp mắt: "Tiếc quá!"
"Mày đến để trêu tức tao đúng không?! Mày về đi! Cút! Tao đây không tiếp đón mày!"
Lý Thịnh gầm lên, giọng gần như vang ra bên ngoài, thậm chí người đứng ở cửa cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Sắc mặt Lý Tài Đô trở nên thâm trầm trông thấy, anh hất vạt áo, đứng dậy, vóc người cao ráo, hoàn toàn áp đảo dáng vẻ ốm yếu, hèn mọn của Lý Thịnh.
Anh nhìn xuống bằng đôi mắt lạnh hơn cả băng, đưa ra tối hậu thư với ông ta.
"Lý Thịnh, tốt nhất là đừng bao giờ động đến giới hạn của tôi.
Chú nghĩ mình là ai, mà tôi là ai? Tôi có thể nghiền nát chú một cách dễ dàng nếu chú không nghe lời.
Đừng lấy thân phận chú ruột ra khè tôi, Lý Tài Đô này sẽ không nể nang, cũng đừng nghĩ có thể uy hiếp tôi.
Thực ra, chú hiểu tôi mà, đúng không?"
Lý Tài Đô để lại nụ cười thâm sâu, ẩn ý, lời lẽ đủ khiến Lý Thịnh phải nhớ vào đầu.
Chẳng trách, ông ta lại nói anh là thằng điên!
Ngay khi anh vừa rời đi, Lý Thịnh liền phát tiết