Khi Lý Tài Đô làm việc, Tư Mẫn Văn an tĩnh ngồi bên cạnh anh đọc sách.
Thú vui của cô không có gì nhiều, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Hai người không ai nói gì, không ảnh hưởng đến nhau, nhưng cũng không nhàm chán mà ngược lại hòa hợp đến kì lạ.
Ngồi được hồi lâu, đột nhiên Tư Mẫn Văn buông quyển sách xuống, sắc mặt bắt đầu có chút khó chịu.
Lý Tài Đô cảm nhận được ánh mắt của cô, khẽ nhìn sang, bắt gặp cái nhìn vô cùng gay gắt.
Anh chợt rùng mình, linh cảm chẳng lành.
Đừng có nói cô suy nghĩ lại việc làm bạn gái của anh!
Lý Tài Đô nghĩ đến đó liền nghe cô hỏi: "Ngoài em ra anh còn có ai khác không?"
Bỗng dưng cô hỏi vậy làm anh hết sức nghi ngờ, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp lại cô.
"Ai là ai? Anh chỉ có mỗi mình em."
Tư Mẫn Văn nhíu mày, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, không muốn giấu nữa mà nói thẳng ra: "Vậy tại sao anh lại giữ ảnh của người phụ nữ khác? Chắn chắn cô ấy rất quan trọng trong lòng anh."
Khuôn mặt lạnh lùng hiện lên sự nghi ngờ tột cùng, rốt cuộc là cô đang nhắc đến ai? Bức ảnh về phụ nữ mà anh có...!Lý Tài Đô ngẫm nghĩ, đúng vậy, chỉ có hai người.
Thứ nhất, ảnh của mẹ anh - bà Phương Lan.
Thứ hai, ảnh của chị dâu - vợ anh trai anh, mẹ Lý Vân Phúc.
Mà nghe cô hỏi vậy thì chắc chắn không phải là bà Phương Lan, bởi lẽ cô đã gặp mẹ anh rồi.
Còn lại thì chỉ có mỗi chị dâu thôi.
Sau khi suy luận, Lý Tài Đô nhanh chóng có đáp án.
Anh không kiềm chế được sự buồn cười đang dâng lên trong lòng, cảm thấy dáng vẻ ghen tuông của cô thực sự đáng yêu.
Thế rồi, Lý Tài Đô phì cười, trông thấy, Tư Mẫn Văn tức anh ách, định nói ra lời chia tay thì anh bất chợt đưa tấm ảnh ra.
"Em nói cô ấy sao?"
Tư Mẫn Văn sa sầm mặt: "Anh thừa nhận rồi chứ gì?"
Lý Tài Đô còn muốn trêu cô, anh mím môi, nhịn cười rồi cất giọng bình thản: "Ừm, anh thừa nhận..."
Ngay tức khắc, Tư Mẫn Văn ngây ra tại chỗ, không thể chịu nổi đả kích khi nghe chính miệng anh thừa nhận.
Khi cô chực khóc, Lý Tài Đô liền giải thích, dịu dàng nắm lấy tay cô: "Anh thừa nhận, cô ấy là mẹ của Vân Phúc, cô ấy đã qua đời rồi.
Hôm nay là ngày giỗ của chị ấy với anh trai anh."
Tư Mẫn Văn khựng lại, cô quệt mắt, sắc mặt biến qua hết một lượt cảm xúc, nhịp tim lên lên xuống xuống như đi tàu lượn.
Cô giật lấy tấm ảnh từ tay anh, nhìn cho kĩ, giây kế tiếp cô liền lườm anh.
"Lý Tài Đô, anh quá đáng!"
Biết cô thích anh mà còn cố tình nói thế, nếu lúc đó cô nóng nảy bỏ đi, hoặc làm gì đó bồng bột thì sao?
Tư Mẫn Văn hằm hằm tức giận, nắm chặt tay, hất tay anh ra không cho nắm nữa.
"Anh xin lỗi, nhưng em thấy nó từ lúc nào vậy?"
"Lúc...!anh bảo em vào phòng lấy đồ."
Lý Tài Đô thở dài khe khẽ, lần nữa kéo cô vào lòng mình, hơi tự trách nói: "Lúc ấy em nên hỏi anh mới phải.
Lần sau có gì em cứ thẳng thắn với anh, anh sẽ không lừa em đâu."
"Thật chứ? Nếu anh lừa em thì sao?"
Ánh mắt Lý Tài Đô đầy vẻ nghiêm nghị và chắc nịch, bộ dạng vô cùng đáng tin: "Không có nếu, anh nói được làm được."
Lúc này, Tư Mẫn Văn đã nguôi ngoai không ít, cô ngửa đầu, cọ cọ ngón tay vào lòng bàn tay anh.
Trên môi cô lộ ra nụ cười rất nhẹ: "Tài Đô, anh biết em ghét nhất là gì không? Em ghét nhất là đàn ông không chung thủy.
Em ghét cảm giác mình bị lừa mà vẫn ngu ngốc tin rằng người đó yêu mình, nhưng không biết rằng sau lưng, khi bản thân đang tơ tưởng thì anh ta lại trơ trẽn qua lại với người phụ nữ khác."
Cô quay mặt nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng: "Em có cách xử trí người đàn ông của mình nếu hắn không chung thủy."
Tựa như một lời uy hiếp, lại tựa như không phải.
Là lời cảnh cáo sao?
Lý Tài Đô hứng thú ôm chặt cô gái trong lòng, im lặng quan sát, xem ra trực giác của anh không hề sai.
Xưa nay, anh chưa bao