Nghe cô thách thức, Lý Tài Đô bèn đưa mắt nhìn qua loa.
Anh có làm gì sai mà phải sợ cô ghen, mà cô ghen càng chứng tỏ cô yêu anh chứ sao?
Định vị được người phụ nữ mà Giang Thệ Huy nói tới, Lý Tài Đô phút chốc nhíu mày.
Anh cảm thấy gương mặt này khá quen thuộc, nhưng không tài nào nhớ ra.
Lúc này, Giang Thệ Huy thầm thì to nhỏ vào tai anh: "Tôi biết nhìn cô ta tầm thường hơn Mẫn Văn nhà ta nhiều, nhưng tôi vẫn muốn cậu nhìn, biết vì sao không? Vì cô ta cũng mang họ Tư, tên đầy đủ là Tư Tiểu Lạc!"
Tư Mẫn Văn thấy vẻ mặt khác thường của anh, lại thấy hai người hạ giọng nói gì đó mà cô không nghe được.
Có chút hiếu kỳ, cô bèn đứng dậy nhìn cho rõ, nhưng đột nhiên cô hét lên một tiếng, loạng choạng bám vội vào cánh tay anh.
Mọi người giật mình vì âm thanh của cô, Lý Tài Đô phản xạ nhanh chóng, đỡ cô kịp thời, mắt thấy trước ngực cô dính đầy lá trà, ướt đẫm, mơ hồ bốc ra hơi nóng.
Tức thì, anh hướng ánh mắt giận dữ về kẻ gây tội, khó lòng kiềm chế mà quát lên: "Cô không thể cẩn thận hơn sao?"
"Tôi xin lỗi...!xin lỗi ngài...!xin lỗi tiểu thư! Tôi thực sự không cố ý!"
Người bồi bàn bê khay trà liên tục cúi đầu, xin lỗi không dứt.
Lý Tài Đô không thèm so đo với cô ta, để lại cho Giang Thệ Huy xử lý.
Anh trực tiếp khom người bế Tư Mẫn Văn, gấp rút đưa cô đi.
Giang Thệ Huy trầm mặt nhìn người bồi bàn: "Cô xuống dưới kia đi, tôi sẽ gọi người khác lên thay!"
"Vâng, cảm ơn Giang tổng, tôi sẽ chú ý!"
Người bồi bàn rối rít cảm ơn rồi rời đi, bóng lưng cô ta hớt hải, sợ anh ta sẽ đổi ý mà trách tội.
"Các cậu bảo vệ phu nhân và Thống đốc, mau lên!"
Đã đến giờ khai mạc nên Giang Thệ Huy không thể chạy đến chỗ Tư Mẫn Văn được, nhưng anh ta vẫn căn dặn thuộc hạ khẩn trương mang thuốc bôi cùng một bộ quần áo mới đến cho cô.
Trong phòng khách sạn, sắc mặt Tư Mẫn Văn rất khó chịu, cho nên ngay khi vừa vào đến nơi anh liền đưa thẳng cô vào nhà tắm, đặt cô ngồi lên trên bồn rửa tay.
Anh bật vòi hoa sen, để chế độ nước mát, cho nước nhẹ nhàng xối vào khu vực bị bỏng của cô.
"Em chịu khó chút!"
Lý Tài Đô vừa làm vừa an ủi Tư Mẫn Văn, không để ý đến nước đang từng chút một thấm ướt bộ lễ phục trên người cô, khiến cho Tư Mẫn Văn rất ngại ngùng.
Cô không chịu được nữa liền đẩy anh ra, gần như nghẹn ngào nói: "Em...!em có thể tự làm!"
Mi tâm người đàn ông nhăn thành một đường, lo lắng vuốt má cô: "Có chuyện gì sao?"
Anh nghe giọng cô như sắp khóc, chắc cô đang cảm thấy ấm ức lắm!
Tư Mẫn Văn trách anh đầu gỗ, một tay cô vòng trước ngực, một tay cướp lấy vòi hoa sen từ tay anh, trực tiếp đẩy anh ra ngoài.
Nước vẩy vào áo sơ mi khiến chúng hơi ướt một chút, nhưng sự chú ý của anh vẫn đặt vào cô.
Lý Tài Đô gõ cửa, nói vọng vào bên trong: "Em, có chuyện gì nhớ phải gọi anh!"
Tư Mẫn Văn ậm ừ cho anh an tâm, còn mình thì tắt vòi hoa sen đi.
Nơi bị nước trà dội vào hơi ran rát, được dòng nước mát xối vào nên cũng dịu đi đôi chút.
Cô chậm rãi cởi váy ra, soi qua gương thì thấy ngay dưới xương quai xanh có dấu hiệu sưng đỏ, lan ra cả xuống bên dưới.
Không còn cách nào khác, cô đành thấm ướt khăn tắm rồi đặt lên chỗ bỏng, kế tiếp chán nản ngồi trên bồn tắm đợi nó hết đau.
Cô cứ nghĩ làm như vậy nó sẽ khỏi, bởi lẽ từ nhỏ đến lớn cô đã bao giờ bị bỏng đâu.
Ngồi được vài phút, cô thấy vết thương hơi xót lên, nhăn nhó lên tiếng hỏi: "Tài Đô, em có phải bôi thuốc gì không?"
"Có, ra đây anh bôi cho."
Tư Mẫn Văn nghe vậy, không tự chủ liếc nhìn ngực mình, hai má cô đỏ bừng.
Thân thể như ngọc, tuyệt đối không thể để đàn ông nhìn thấy cho dù là ai.
Chỉ có phu quân mới có tư cách nhìn thấy...!
"A!"
Tư Mẫn Văn ôm mặt, có chút xấu hổ, bên ngoài, Lý Tài Đô sốt sắng tưởng cô xảy ra chuyện gì, cả người sắp dán lên cửa.
Giọng vang lên lo lắng tới tấp: "Văn, em sao vậy? Trả lời anh