Vốn dĩ đã hứa với Lý Vân Phúc sẽ cùng nhóc làm bữa tối cho Lý Tài Đô, thế nhưng giờ đây Tư Mẫn Văn hoàn toàn không có tâm trạng.
Một khi tâm trạng bị phá hỏng, cô sẽ không có hứng làm gì cả.
Cô có chút ái ngại với Lý Vân Phúc, thất hứa với trẻ con thì không được hay, nhưng hiện tại cô thật sự mất hết hứng thú, trong lòng chỉ nghĩ tại sao mọi người lại cho rằng mình là loại người như vậy?
Lý Vân Phúc là một người tinh tế, nhận thấy cô có vẻ khó xử liền lắc đầu nói không sao.
"Nếu cô không khỏe thì mau nghỉ ngơi đi ạ, chuyện này có thể để hôm khác, miễn sao là cô cùng làm với con."
Tư Mẫn Văn trầm ngâm một hồi, sau đó dắt tay cậu bé: "Vậy cô đưa con lên phòng trước, lát nữa đến giờ cơm thì con xuống ăn nha!"
Thoạt nhìn, công việc của Tư Mẫn Văn khá đơn giản nhưng lại đòi hỏi nghiệp vụ rất tỉ mỉ.
Cô phải có kiến thức trong việc chăm trẻ, có kiến thức về thức ăn và chế độ dinh dưỡng để xây dựng thực đơn hằng ngày cho Lý Vân Phúc.
Hơn nữa hầu như thời gian trong ngày đều phải để mắt tới cậu mà không được phép lơ là.
Bản thân Tư Mẫn Văn đâu có nhiều chuyên môn như vậy, tất cả đều theo bản năng cùng sự thích nghi.
Còn về dinh dưỡng thì đối với cô lại không quá khó, ít nhất thì cô biết trẻ con nên ăn gì để có thể phát triển trong giai đoạn này.
Sau khi đưa Lý Vân Phúc về phòng thì Tư Mẫn Văn cũng về phòng mình.
Cô ngả người nằm trên giường, khăn quàng vẫn ở trên cổ, áo bông cộm lên nhưng cô không để tâm lắm.
Cô mở hai mắt thao láo, vài giây sau từ từ nhắm lại, lúc này cô thấy đầu óc vô cùng hỗn loạn.
Cho đến khi chìm vào giấc ngủ sâu, cô thấy cơ thể vô cùng thoải mái, như đang ngâm mình trong dòng nước ấm.
Buổi trưa qua đi rất nhanh rồi đến buổi tối, Lý Tài Đô về nhà, tay vừa cởi mũ và áo khoác choàng thì ống quần đột nhiên bị một bàn tay nhỏ nhắn tóm lấy.
Anh thuận thế cúi nhìn xem, ra là nay con trai đón anh đi làm về.
Thật là hiếm có, hiếm có!
Lý Tài Đô đi thẳng vào trong, anh không bồng Lý Vân Phúc, để cậu tự động bám theo.
Trước khi về, Lý Tài Đô đã ăn bữa cơm giao lưu rồi, chỉ là uống hơi nhiều rượu nên cảm giác có hơi choáng.
Anh xoa thái dương, nhẹ nhàng nhìn Lý Vân Phúc.
"Con ăn cơm chưa?"
Lý Vân Phúc gật đầu, ánh mắt cậu bé hào hứng như đang muốn khoe gì đó.
Lý Tài Đô không khỏi nhướng mày: "Muốn nói gì thì cứ nói, ba đang nghe đây!"
Dường như chỉ chờ có thế, Lý Vân Phúc liền lon ton chạy trước, vẫn kiên trì không tiết lộ ngay.
Lý Tài Đô cũng hiểu mà đi theo cậu, anh vuốt mái tóc ngắn ngủn của mình, khẽ thở dài.
Không ngờ tới Lý Vân Phúc lại đem một tờ giấy ra, ngón trỏ liên tục chỉ vào: "Ba, mau xem tên ba viết có đẹp không?"
Nghe cậu nói vậy, bấy giờ Lý Tài Đô mới nghiêm túc nhìn lại một lượt, nhưng không nhìn ra đây là tên mình.
Tuy nét chữ mềm mại nhưng có thể nhìn ra vẫn còn hơi non, với cả viết sai như vậy, không phải là Lý Vân Phúc viết chứ?
Nhưng cách đi bút này lại không giống cậu.
Người đàn ông nghiêm mặt hỏi: "Vân Phúc, cái này là ai viết?"
Lý Vân Phúc không đáp ngay mà gặng hỏi anh bằng được: "Ba cũng thấy đẹp đúng không?"
Lý Tài Đô nhàn nhạt gật đầu xem như trả lời, khuôn mặt bầu bĩnh của Lý Vân Phúc lập tức hiện lên vẻ thỏa mãn, tự hào, cứ như người được khen bây giờ là cậu.
Cậu nhóc cầm hai góc tờ giấy giơ lên, ánh