Thực tế chứng minh Lý Tài Đô không hề nghĩ nhiều, lúc qua phòng Tư Mẫn Văn, cửa đã bị khóa trái từ bên trong.
Anh sốt ruột gõ cửa hồi lâu cũng không thấy cô lên tiếng.
Điệu này chắc chắn là không ổn rồi.
Vì vậy, Lý Tài Đô mau chóng bảo người hầu tìm chìa khóa, còn Lý Vân Phúc đứng một bên thì sắp khóc đến nơi.
Khi cửa vừa mở, hai cha con xông vào, không gian rất tối nhưng không cản trở được họ.
Lý Tài Đô bật đèn phòng, ánh sáng lập tức khiến họ nhìn rõ Tư Mẫn Văn đang nằm trên giường.
Khuôn mặt cô gái ửng hồng, trông có vẻ rất bình yên, thoạt nhìn giống như không có chuyện gì.
Nhưng Lý Tài Đô thấy vậy, mày càng nhíu chặt hơn, anh lật Tư Mẫn Văn nằm ngửa, sau đó kiểm tra hơi thở của cô.
Hơi thở vô cùng yếu ớt, sắc mặt Lý Tài Đô lập tức không được tốt.
Anh nhìn lướt bộ quần áo đang bó lấy người Tư Mẫn Văn, cả khăn quàng cổ dày cộp kia nữa.
Không còn thời gian chần chừ, Lý Tài Đô trèo lên giường, nói với Lý Vân Phúc: "Mau gọi bệnh viện!"
Lý Vân Phúc quệt nước mắt rồi gật đầu chạy đi lấy điện thoại.
Mà Lý Tài Đô hành sự rất nhanh, anh cởi áo khoác và khăn quàng cổ khỏi người Tư Mẫn Văn.
Bên trong cô mặc nhiều lớp áo, có điều may mắn không phải loại áo cao cổ bó sát.
Lý Tài Đô chỉ để lại lớp áo dài tay mỏng cuối cùng để cô dễ thở, sau đó liền tiến hành hô hấp nhân tạo.
Tay vừa ép lên lồng ngực cô, ấn xuống vài ba cái thì Tư Mẫn đột nhiên mở bừng mắt.
Anh cũng không hiểu rõ trạng thái của Tư Mẫn Văn lắm, nhưng vẫn nhìn vào đôi mắt mơ màng của cô hỏi: "Tư Mẫn Văn, có khó thở không?"
Tư Mẫn Văn khó khăn gật đầu, mặc dù đã tỉnh nhưng ý thức còn hơi mơ hồ.
Cô nhìn vẻ mặt lo lắng của anh, rồi lại nghĩ.
Kế tiếp, dường như nhận thấy Lý Tài Đô đang cứu mình, cô liền cau mày, mấp máy nói nhỏ: "Đừng...!cứu...!tôi!"
Lời vừa được thốt ra, Lý Tài Đô liền có chút cả kinh, giọng nói cũng trở nên âm u.
"Tư Mẫn Văn, cô không muốn sống nữa à?!"
"Đừng...!cứu...!tôi..."
Cô chỉ lặp lại thỉnh cầu này, còn tha thiết nắm tay anh.
Trong mắt Lý Tài Đô, dáng vẻ không thiết sống của Tư Mẫn Văn khiến anh vô cùng gai mắt, đồng thời cảm thấy giận dữ khi cô không thèm coi trọng tính mạng của mình.
Anh không biết cô đã gặp phải chuyện gì, nhưng nếu cô đã nói vậy thì anh càng phải cứu cô.
Xe cấp cứu tới rất nhanh, Tư Mẫn Văn lập tức được đưa đến bệnh viện.
Hai cha con ngồi trong xe canh chừng Tư Mẫn Văn, cho đến khi cô được đưa đến bệnh viện rồi làm kiểm tra.
Sau khi xác định không có vấn đề gì lớn thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ nói rằng do Tư Mẫn Văn bị ngạt thở nên mới có tình trạng nửa tỉnh nửa mê như vậy, cũng may được sơ cứu kịp thời, không gây nguy hiểm gì.
Hiện tại, đã chắc chắn rằng cô an toàn.
Lúc này, Tư Mẫn Văn đang ngủ, tuy nhiên có thể thấy mặt cô rất căng thẳng, bàn tay siết chặt ga giường.
Lý Tài Đô nhìn mà không khỏi thở dài, cuối cùng cũng không thể làm gì giúp cô, bỗng nhiên cảm thấy bất lực.
Anh suy nghĩ về lời cô từng nói, đáy lòng đau đáu, thôi thúc Lý Tài Đô điều tra kĩ càng.
Tại sao cô lại có ý nghĩ tiêu cực như vậy?
Lý Tài Đô quay sang hỏi Lý Vân Phúc, không nhắc với cậu nửa lời về chuyện lúc nãy: "Từ hôm qua đến nay cô Mẫn Văn có nói điều gì bất thường với con không?"
Không hỏi thì thôi, anh vừa lên tiếng, Lý Vân Phúc liền nước mắt ngắn, nước mắt dài: "Cô không nói gì cả, hoàn toàn không có biểu hiện bất thường."
"Vậy...!có từng gặp hay nói chuyện với ai ngoài con không?"
Lý Vân Phúc cẩn thận nghĩ, sau đó nghĩ đến một người từng nói chuyện với Tư Mẫn Văn lúc trưa.
Cậu đã để ý, hình như người kia nói gì đó khiến Tư Mẫn Văn rất khó chịu.
"Ba, con nhớ ra rồi, là cô người hầu!"
Lý Vân Phúc chỉ cần trả lời vậy là Lý Tài Đô đã không cần hỏi thêm.
Đồng hồ tích tắc, tích tắc biểu hiện thời gian dần trôi.
Sự chờ đợi gần như đang đánh đố lòng kiên nhẫn con người.
Lý Tài Đô cho Lý Vân Phúc ngủ, đắp chăn cho cậu rồi ra hành lang hít thở.
Lý Vân Phúc nằng nặc