Editor: KimH
Beta: Maria
–
Đinh Miêu mơ một giấc mơ vô cùng chân thật.
Người trong thị trấn đều nói, bị đánh dấu sẽ thành người của Tuyết Nữ, bất cứ lúc nào cô ả cũng có thể lấy mạng người đó.
Chỉ cần bị Tuyết Nữ đánh dấu, cho dù có chạy trốn đến chân trời góc biển cũng sẽ bị bắt về.
Đinh Miêu biết đó là thật.
Anh trai chị ta chạy trốn, rời khỏi trấn nhỏ băng tuyết này, nhưng chưa đến ba ngày, lúc chị ta gặp lại anh trai mình, thi thể của anh chị ta đã bị treo ở cổng công viên tượng băng.
Từ đó, không một ai trong trấn nhỏ dám chạy trốn.
Trên người của người bị đánh dấu sẽ có một mùi hương kỳ quái trong ba ngày, không nói rõ được đó là mùi hương gì, nhưng mùi hương này lại khiến người ta sợ hãi, người trong trấn đều nói đây là mùi hương của tử vong.
Phần lớn người trong trấn đã từng gặp Tuyết Nữ, Đinh Miêu cũng gặp rồi, là lúc Tuyết Nữ treo anh trai chị ta lên cổng công viên tượng băng.
Tóc Tuyết Nữ dài chấm đất, mặc váy đỏ, hình như phát hiện ra sự tồn tại của chị ta, chậm rãi xoay người lại, một gương mặt không có ngũ quan kia trực tiếp đối diện với chị ta.
Giống như có một đôi mắt vậy, làm chị ta lạnh cả người.
Bắt đầu từ ngày đó, Tuyết Nữ đã trở thành ác mộng của chị ta, nửa đêm tỉnh mộng, chị ta cứ có cảm giác Tuyết Nữ đang nhìn chằm chằm mình.
Lại sau đó, người trong trấn nói, Tuyết Nữ thích giết người trong mơ, cho bạn một giấc mơ tàn nhẫn nhất rồi cho một đòn, khi bạn nhìn thấy Tuyết Nữ ở trong giấc mơ, thì bạn cách cái chết không xa nữa rồi.
Đinh Miêu nơm nớp lo sợ tiếp tục sống, cầu mong Tuyết Nữ đừng tới tìm chị ta.
Vào một đêm, chị ta biết mình đang nằm mơ, giống như hiện thực, lại giống như cảnh trong mơ, xung quanh là phòng ngủ quen thuộc của chị ta, chị ta mở mắt ra, tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy Tuyết Nữ, nhưng lại thấy mỗi một vật dụng trong phòng đang thấm máu, dần dần tích tụ thành bãi máu, nhanh chóng tăng lên, lúc sắp phủ đến giường chị ta, chị ta phản ứng lại, đẩy cửa đi ra.
Nhưng ngay lúc đẩy cửa ra ngoài, chị ta nhìn thấy một màn mà đời này không thể tiếp thu được.
Cha mẹ chị ta bị cắn đứt cổ, hai cái đầu lăn như quả bóng đến bên chân chị ta.
Mà đầu sỏ gây tội mặc váy màu trắng như tuyết, thong thả quay đầu, đôi môi đỏ như máu nhếch lên một độ cong.
Đinh Miêu sợ ngây người.
Không phải Tuyết Nữ, mà là cô gái có khuôn mặt vui vẻ chị ta gặp ở trung tâm cứu viện.
Trong đêm đen như mực, ngũ quan cô gái ấy lại vô cùng sáng sủa, giống như tự mang hiệu ứng phát sáng, lông mi cong vút, mắt hạnh như làn nước thu, khi cười rộ lên thì hơi cong, giống như trăng non giữa hè, nhưng mà trên đôi môi đỏ mọng lại dính máu, khóe miệng còn ngậm một ngón tay, trên ngón tay kia rõ ràng còn có nhẫn cưới mẹ chị ta.
Tương phản như vậy còn đáng sợ hơn cả Tuyết Nữ không mặt nhiều.
Chị ta chợt nhớ đến lời nói của Lâm Tinh Hà ở trung tâm cứu viện hôm nay ——
"Trấn nhỏ này của các chị có chút ý tứ đấy, chúng em đang tham quan vui vẻ trong công viên tượng băng, đột nhiên tượng băng cử động, hình như muốn tấn công chúng em...!Dù sao cũng chỉ là một đám tượng băng mà thôi, không có gì đáng sợ..."
"...!Em cho một mồi lửa..."
Đang suy nghĩ thì Lâm Tinh Hà mặc váy trắng ở trước mắt chị ta nhíu mày một cái, dường như nhận ra gì đó, sau lưng cô bỗng bốc lên ngọn lửa ngút trời, ngọn lửa vây quanh cô, cô bay ra ngoài.
Đinh Miêu đi theo ra cửa sổ, nhìn thấy Tuyết Nữ đã lâu chưa thấy.
Cả người Lâm Tinh Hà là lửa, như một người lửa, đối mặt với Tuyết Nữ, mà lúc Tuyết Nữ còn chưa phản ứng lại thì đã bị Lâm Tinh Hà hành hạ chết, ngọn lửa ngập trời che khuất Tuyết Nữ.
Mà bộ váy trắng của Lâm Tinh Hà không dính một chút máu nào, cô được ánh lửa phía sau chiếu đến sáng rọi động lòng người, nhưng đôi môi dính đầy máu tươi lại đánh vỡ loại cảm giác thánh khiết ấy, cô giống như thiên sứ rơi vào địa ngục, tràn ngập tà tính.
Đinh Miêu đến trung tâm cứu viện làm việc, phát hiện khuôn mặt của tất cả mọi người đều xám như tro tàn.
Mà ác mộng đêm qua của mọi người lại đang ngồi giữa nhà ăn của trung tâm.
Lâm Tinh Hà thong thả ăn bữa sáng.
Đối diện cô là ba người bạn khác.
Ngồi bên cạnh cô là một bé gái, không phải bé gái mang về từ núi tuyết vào ngày hôm đó, là một con quái vật có năm miệng, đôi mắt không có lòng trắng, chỉ có con ngươi đỏ như máu.
Dường như phát hiện ra ánh mắt của Đinh Miêu, năm miệng đồng loạt nở một nụ cười với chị ta.
Đinh Miêu sợ phát hoảng.
Sau đó, chị ta thấy Lâm Tinh Hà đứng lên, đi thẳng đến trước mặt chị ta.
Đinh Miêu bị sợ hãi đêm qua chi phối thêm lần nữa, thấy ánh mắt Lâm Tinh Hà khác hoàn toàn hôm qua, chị ta run môi, nửa câu cũng không nói được, không dám nhìn Lâm Tinh Hà, sợ cô giống trong mơ, há mồm nuốt sạch mình.
"Trong vòng mười phút, tôi muốn nhìn thấy trưởng trấn của các cô, ở ngay tại đây."
Đinh Miêu run rẩy xin ý kiến của cấp trên.
Cấp trên liên lạc với trưởng trấn.
"Trưởng trấn, Hỏa...!Hỏa nữ ở chỗ chúng tôi, cô ấy muốn gặp ông."
Năm phút sau, Lâm Tinh Hà nhìn thấy trưởng trấn vô cùng lo lắng đi tới.
Trưởng trấn của trấn nhỏ băng tuyết là đàn ông, tên Giả Thạch Ý, không cao lắm, chỉ khoảng 1m7, dĩ nhiên tuổi cũng không nhỏ, nửa đầu đã trọc, hết sức lo sợ đứng trước mặt Lâm Tinh Hà.
Lâm Tinh Hà nói: "Trưởng trấn Giả đúng không, ông quản lý trấn nhỏ này không tồi, tôi rất thưởng thức tài hoa của ông.
Tôi không giống Tuyết Nữ, cô ả chưa từng tiếp thu giáo dục, nhưng tôi đã từng tiếp thu sự dạy dỗ của xã hội chủ nghĩa, tôi là một người văn minh, không thích nhìn kiểu đánh đánh giết giết như này.
Tôi không quen nhìn hành động của Tuyết Nữ với trấn nhỏ này, vì vậy gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ..."
Trưởng trấn Giả vẫn hết sức lo sợ mặt mày tái mét.
Cho dù Hỏa Nữ có nói dễ nghe đi chăng nữa, nhưng sau khi gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, còn nhân tiện uy hiếp toàn bộ người trong thị trấn, so sánh với Tuyết Nữ, hai người đều cùng là loại hình nhân vật phản diện, thậm chí còn hơn thế, Tuyết Nữ chỉ giết đàn ông, nhưng vị Hỏa Nữ trước mắt này thì giết hết.
"Tuyết Nữ vẫn chưa chết hẳn, sẽ còn ngóc đầu trở lại, nhưng các ông không cần lo, tôi sẽ bảo vệ trấn nhỏ này của các ông.
Các ông cũng không cần cảm thấy tôi làm vậy có lợi hay không, bởi vì đúng là tôi sẽ có lợi.
Bảo vệ các ông không phải miễn phí, tôi thu phí."
Trưởng