Editor: Thịt nướng & Cá bống
Đoán chừng lại là mơ mộng hão huyền.
Bạch Nhược Phong không nói nên lời về về tâm tình gần đây của mình.
Cậu giống như tất cả những kẻ ngốc sắp bùng nổ nội tiết tố, ba ngày hai đầu [1] đối với tiểu Omega huýt sáo ngây ngô trong trường học.
Những giấc mơ đầy màu sắc nối tiếp nhau cùng với Phiên Phiên không hề mơ hồ, cả trong lẫn ngoài giấc mơ đều là ngọt ngào phát tình.
[1] Ba ngày hai đầu (三天两头): thành ngữ Trung Quốc, bính âm là sān tiān liǎng tóu, có nghĩa là cách một ngày, hoặc gần như mỗi ngày, mô tả thường xuyên, thường xuyên.
Xuất phát từ "Cuộc sống của tôi".
Ngọt ngào ngọt ngào, chính là ngọt ngào.
Phiến Phiến chỗ nào ngọt ngào a?
Hắn chẳng mấy chốc liền đem sữa đậu nành còn sót lại khóe miệng bỏ lại sau đầu.
Sữa đậu nành cho dù bôi một cái miệng cũng là hư ảo, "làm" Phiến Phiến mới là thật.
Mịa nó.
Tại sao lại cầm thú?
Ở lớp Kinh Hưng Thế, Bạch Nhược Phong rời đi rồi, cậu vẫy vẫy tay với bạn học đứng ở một bên.
"Chỗ ngồi của cậu." Kinh Hưng Thế liền nói, "Người vừa gặp là bạn tôi, có việc gấp muốn tìm tôi, ngồi ở vị trí của cậu, thật xin lỗi."
Bạn học xua xua tay: "Không có việc gì."
Nói xong, muốn nói lại thôi.
"Có việc gì sao?" Kinh Hưng Thế lễ phép mà lạnh nhạt hỏi.
"Đó là học sinh chuyển trường đúng không?" Bạn học ấp úng, xoa xoa tay bạn học cùng lớp ngoài cửa sổ thưa thớt kéo vào trong, cố tình hạ thấp giọng, "Tôi nghe nói cậu ta đánh nhau ẩu đả ở trường cũ, không phải học sinh giỏi, cậu...!Cậu không nên qua lại nhiều với anh ta."
Nói như thật sự đã tận mắt chứng kiến vậy.
"Cái gì?" Omega chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh như băng, "Cậu nghe ai nói?"
Bạn học bị ánh mắt của cậu làm cho hoảng sợ, thầm nghĩ học sinh nhảy lớp nhìn qua nhu nhược yếu đuối, sao một ánh mắt giống như muốn ăn thịt người? Ngược lại, anh ta trả lời rất trôi chảy: "Thì...!Thì là từ trong lớp đang truyền ra nha."
"......!Nếu không, anh ta rõ ràng đang là học sinh năm cuối, lại nghe nói đến từ Bắc Kinh.
Thế tại sao anh ta phải chuyển đến một trường học nhỏ như của chúng ta?"
Học sinh kia vốn còn muốn nói gì đó nữa, bị đôi mắt lạnh lùng của Kinh Hưng Thế nhìn chằm chằm, đột nhiên kẹt họng.
Không xong, học sinh nhảy lớp và học sinh chuyển trường biết nhau, chuyện này sẽ không quá đụng chạm chứ?
Học sinh ngồi ở phía trước Kinh Hưng Thế nhanh chóng run rẩy ngồi xuống, sợ hắn lôi kéo Bạch Nhược Phong tìm mình gây phiền toái.
Còn đặc biệt quay đầu lấy lòng cười cười: "Tôi chính là thuận miệng nói như vậy, các cậu đừng coi là thật."
Kinh Hưng Thế chẳng ừ hử gì cả.
Bạch Nhược Phong mới chuyển trường đến một ngày, lời đồn nhảm liền bay đầy trời.
Cho dù bản thân Alpha vui vẻ không để ý, cậu cũng không thể để yên chuyện này.
Nhưng ai lại cảm thấy buồn chán đến vớ vẩn mà tung tin đồn về Bạch Nhược Phong?
Kinh Hưng Thế trong lúc nhất thời có chút phiền não, ngòi bút chọc vô số chấm đen trên "Vương Hậu Hùng học án".
Thấy học sinh phía trước xì xào bàn tán không có ý dừng lại, lại đổi một quyển "Lục Cương tiểu bài thi", nhưng viết thất thần, vẫn như cũ bắt đầu chấm những điểm đen trên sách bài tập.
Cậu không thể chấp nhận nghe người khác ở sau lưng nói điều không tốt về Bạch Nhược Phong.
Nói bóng nói gió càng nghe không được.
Tuy nhiên, không giống như Bạch Nhược Phong, Kinh Hưng Thế không thể hiện sự tức giận của mình ngay lập tức, cũng không phản bác lại trước mặt người khác, nhưng cậu luôn ghi nhớ trong lòng.
Dẫu sao thấp cổ bé họng, không có chứng cứ mạnh mẽ, có phản bác thế nào cũng giống như là muốn bao che.
Hôm nay buổi tối tan học, Kinh Hưng Thế không đợi Bạch Nhược Phong.
Cậu ngồi xe buýt về nhà, còn chưa đẩy cửa ra, đã nhận được điện thoại của ba.
Phạm Tiểu Điền Uraura Uraura gọi tên nhỏ của cậu: "Trà Diệp Phiến Tử!"
"Ba ba." Kinh Hưng Thế có chút bất đắc dĩ, bật đèn sàn lên, ngồi trên sô pha nghe ba Omega bày tỏ sự nhớ nhung đến mình.
Ba Omega của cậu là một nghệ sĩ, cảm xúc phong phú.
Ông ấy thường có thể nói chuyện phiếm trong một hoặc hai giờ trên điện thoại, nhiều từ có thể là tạm thời tìm kiếm từ internet, có thể so sánh với thổ vị tình ngôn [2].
Bạn có bật lửa sao? Không có a? Sao lại có thể không có chứ? Ba nhớ trái tim của con đã được thắp sáng a!
[2] Thổ vị tình ngôn (土味情话): Những lời yêu thương không hợp thời.
Đoạn trên có nguồn gốc blogger truyền thông Đài Loan Xiaogong: Porter King Potter King.
Câu gốc là:
Q: Bạn có bật lửa không?
A: Không?
Q: Vậy làm thế nào để bạn thắp sáng trái tim tôi?
Sau đó vừa dứt lời, điện thoại sẽ bị ba Alpha cướp đi, ho nhẹ đề tài chuyển đề tài.
Giọng nói của Phạm Tiểu Điền từ xa bay tới: "Anh Kinh, em muốn cùng Trà Diệp Phiến Tử giao lưu tình cảm nha."
"Ngoan, đừng náo loạn." Cha alpha của cậu không biết dùng biện pháp gì khiến ba Omega trấn an, lại nhàn nhạt mà dặn dò cậu vài câu đã thuộc nằm lòng.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
"Trà Diệp Phiến Tử nha, ba ba tuần sau tranh thủ thời gian trở về thăm con." Phạm Tiểu Điền vui vẻ vô cùng, giống như có bảo bối cho cậu xem, "Con muốn quà gì? Ba mang về cho con."
Kinh Hưng Thế chơi đùa sợi dây trên quần áo, biết Phạm Tiểu Điền và Kinh Qua luôn cảm thấy để cậu một mình sống thành thị nhỏ này chính là ủy khuất cậu, vì thế muốn ở phương diện khác mà bù đắp cho cậu.
Nhưng trên thực tế Kinh Hưng Thế tuyệt đối không giận, hoàn toàn ngược lại, cậu rất vui vì ba ba có thể để cho cậu ở lại chăm sóc ông cố Kinh.
Ông đã cho cậu một tuổi thơ ấm áp, bây giờ cậu đã trưởng thành chỉ mong có thể dành phần còn lại của thời gian với ông, thực sự là một điều rất hạnh phúc.
Nhưng mà nếu Phạm Tiểu Điền đã nói, cậu cũng làm bộ suy nghĩ một chút:"Muốn con dấu mà ba ba khắc."
"......!Ba ba, sau này lúc khắc con dấu người có thể cẩn thận một chút được không? Đừng làm tay bị thương nữa."
Khắc con dấu là công việc đòi hỏi nhiều kỹ thuật, thường xuyên phải dùng dao, mũi dao lại phải sắc bén.
Khi còn bé Kinh Hưng Thế không ít lần nhìn thấy các miệng vết thương nông cạn không đồng nhất trên ngón tay của ba ba.
Ba Alpha của cậu đã tức giận trong một thời gian, tịch thu tất cả các công cụ của ba Omega, khóa trong phòng lưu trữ, nói cái gì cũng không chịu lấy ra.
Về sau vẫn là Phạm Tiểu Điền thề sau này tuyệt đối cẩn thận, giảm bớt khối lượng công việc, Kinh Qua mới nguôi giận.
Tiểu Trà Diệp Phiến Tử lúc trước cùng ba Alpha đứng cùng một mặt trận, nhưng cậu không nổi giận, mà là kéo ngón tay Phạm Tiểu Điền lạch cạch rơi nước mắt.
Kinh Hưng Thế khóc, Phạm Tiểu Điền liền mềm lòng, ôm bạn nhỏ cam đoan về sau sẽ không bất cẩn làm tay bị thương nữa.
Nhiều năm trôi qua, Phạm Tiểu Điền trả lời như cũ không có lo lắng: "Không có không có, ba con trông coi chặt lắm."
"Vậy là tốt rồi." Kinh Hưng Thế cười cười, "Con gần đây cũng khá tốt."
"À đúng rồi, Nhược Phong anh ấy......!Chuyển đến trường con."
Hai bên đồng thời lâm vào trầm mặc.
Ngay sau đó Phạm Tiểu Điền ở bên đầu kia điện thoại phát ra một tiếng thét chói tai ngắn ngủi, sau đó ào ào gào thét: "Anh Kinh ơi, tiểu thanh mai chuyển trường rồi!!!"
Giọng nói của ba Kinh lập tức xuất hiện trong microphone: "Chuyện hồi nào?"
"Trà Diệp Phiến Tử vừa mới nói cho em!"
"Mâu Tử Kỳ bọn họ biết