Editor: Thịt nướng & Cá bống
Bạch Nhược Phong vừa tiêu trừ nhiều ý nghĩ đen tối trong đầu loại ra ngoài, chợt nghe Kinh Hưng Thế nói: "Nha, hôm nay mới vừa nhờ dì Khương giặt chăn cho anh rồi."
Hắc, khá lắm, đây chính là muốn đầu óc của anh không được nghỉ nhịp nào.
Chỉ có đều phản ứng đầu tiên của Bạch Nhược Phong vẫn là cao hứng: "Phiến Phiến, anh lại được ngủ cùng em hả?"
Lời này nói ra như có nghĩa khác.
Cũng là Kinh Hưng Thế giả vờ nghe không hiểu: "Ừm."
Một tiếng "Ừm" này khiến cho tiểu Alpha mừng rỡ, lúc nhận được điện thoại của ba ba đều vừa cười vừa nhận máy.
Điện thoại là do ba Omega Bạch Dịch của cậu gọi tới.
Đổ ập xuống chính là một câu: "Trâu bò a."
Bạch Nhược Phong: "..."
Bạch Dịch tiếp tục nói: "Thằng nhóc con thật lợi hại a.
Lần sau có phải gạt ta và ba con hay không, trực tiếp leo lên phi thuyền vũ trụ làm một tin tức chấn động hay không?"
Bạch Nhược Phong: "......"
"Chúng ta muốn biết tin tức của con, còn phải mở TV xem tin tức, sau đó nhìn con dương dương đắc ý hướng địa cầu phất tay?"
Bạch Nhược Phong: "........."
Bạch Nhược Phong bị cha cậu dạy dỗ nhiều câu lôi đình, đáng thương cọ đến bên cạnh Kinh Hưng Thế, chớp chớp mắt cầu an ủi.
Kinh Hưng Thế không để ý tới cậu, cầm tăm thanh tú, nho nhã mà ăn hoa quả.
Chậc, răng thật trắng.
Bạch Nhược Phong hít hít mũi, giả vờ thảm thiết: "Ba ba."
Bạch Dịch dừng một chút, có chút không đành lòng: "Lại làm sao?"
"Ba con bên kia..."
"Đừng nghĩ để ta giúp con nói chuyện với ba Mâu." Bạch Dịch hừ lạnh, đối với "sống chết" của con trai liền khinh thường.
Thậm chí còn có chút ý tứ vui sướng khi người gặp họa, "Sau khi con học cao trung, ta và ba con chưa từng tiến hành đánh đôi hỗn hợp, ngứa tay đã lâu.
"
Bạch Nhược Phong: "!"
Bạch Nhược Phong: "Ba, ba không đến trường dẫn dắt học sinh sao?"
Bạch Dịch dạy học ở trường cảnh sát Bắc Kinh, hằng năm đều mang theo lớp huấn luyện đặc biệt, thích huấn luyện các mầm non mới, biệt hiệu Ma Vương số 2.
Số 1 cũng là ba hắn, Mâu Tử Kỳ.
Bạch Nhược Phong ngẫm lại thời thơ ấu của mình cảm thấy rất khổ cực, lăn qua lăn lại dưới hai đầu gối Ma Vương.
Khi còn trẻ còn có thêm một em gái Omega mềm mại, có thể nói là địa vị thấp nhất trong nhà.
Cha không thương ba không yêu.
"Không có sức lực, tiểu hài tử bây giờ càng ngày càng không chịu nổi huấn luyện." Bạch Dịch nhắc tới lớp đặc huấn liền tức giận, "Không bằng con.
"
Bạch Nhược Phong run lên: "Ba ba..."
Thật ra cậu rất thích ba Omega, khi còn bé đã dính, lớn lên vẫn dính dính như trước.
Chính là lòng tự trọng quấy phá, rất phản nghịch.
"Được rồi, chuyển trường thì chuyển trường đi." Bạch Dịch cũng không tức giận như vậy.
Bạch Nhược Phong chuyển tới chính là trường cũ của anh, lực lượng giáo viên không tệ, không kém ở Bắc Kinh, "Ba con năm đó lấy thành tích đứng đầu toàn trường thi vào trường cảnh sát thủ đô, đừng làm ba mất mặt.
"
"Sẽ không đâu ba." Bạch Nhược Phong an tâm, rầm rầm trả lời, "Điều này ba còn không biết sao?"
"Không biết." Bạch Dịch cười mắng, "Lát nữa ba Mậu cũng sẽ gọi điện thoại cho con, ngoan một chút, đừng chọc ba con tức giận.
"
Tiểu Alpha kinh sợ một giây: "Ba ba gần đây không làm nhiệm vụ gần đây sao?"
Hai người cha làm việc trong ngành công nghiệp cảnh sát là đáng lo ngại.
Bạch Dịch bảo hắn đừng suy nghĩ lung tung: "Ba Mâu gần đây thăng chức, không thể đi tiền tuyến, rất buồn bực, con đừng chọc ba ba là được."
Bạch Nhược Phong tiếp tục run rẩy.
Ôi, ba Alpha tức giận, phải làm sao bây giờ?
Bạch Nhược Phong có chút hoảng hốt, cậu không sợ ba Omega, nhưng lại kính sợ ba Alpha.
Bởi vì ba Alpha đặc biệt nghiêm túc, khi còn bé đối mặt với cậu cũng rất ít khi cười, rất hung dữ.
Nếu không có Bạch Dịch ở đây, Mâu Tử Kỳ nửa ngày cũng sẽ không mở miệng nói một câu, tiểu Alpha cũng không dám mở miệng.
Hai cha con lẳng lặng ngồi nửa ngày, chờ Bạch Dịch trở về quan hệ mới hòa hoãn.
Trên thực tế, không ai trong số họ có thể đảm đương giải quyết mối quan hệ cha con.
Bởi vì không biết xử lý, cho nên khi Bạch Nhược Phong vi phạm nguyên tắc, Mâu Tử Kỳ sẽ giáo dục cậu.
Tiểu A không ít lần bị đánh, có một khoảng thời gian nghịch ngợm, suốt ngày dính lấy Bạch Dịch, thấy ba Alpha liền che mông.
Lớn rồi cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Bạch Nhược Phong cúp điện thoại, hốt hoảng kéo ống tay áo Kinh Hưng Thế: "Phiến Phiến, ba anh muốn gọi điện thoại cho anh."
Chỉ có chú Mâu gọi điện thoại mới có thể khiến Bạch Nhược Phong lo sợ, cậu nhét một miếng táo vào miệng Tiểu A: "Không phải vừa rồi không sợ hãi hay sao?"
Bạch Nhược Phong mặt sưng húp giả mập mạp có chút chua răng, miệng đầy thô tục đối mặt với Kinh Hưng Thế một câu cũng nghẹn không ra, ngược lại bắt đầu ủy khuất: "Phiến Phiến, anh là vì em..."
"Vì em?" Kinh Hưng Thế tay cầm tăm lại vòng trở về, dùng mũi nhọn của tăm chọc vào cánh môi Bạch Nhược Phong.
Bạch Nhược Phong bị chọc đến cả người tê dại, đầu óc nóng lên nắm lấy tay cậu.
Bàn tay lạnh lẽo.
Vì vậy, suy nghĩ của Alpha nháy mắt liền tan thành mây khói:"Có phải lạnh không?"
"Lạnh thì không nên ăn nhiều hoa quả như vậy."
"Đã nói nên để anh đưa em về, em xem, tự mình trở về thì nhiễm lạnh đi?"
Nói đến đây, cậu cúi đầu ngậm tăm còn dính chút nước trái cây trong tay Kinh Hưng Thế vào miệng, lóng ngóng: "Ngày mai chờ anh đi, Phiến Phiến."
Kinh Hưng Thế cúi đầu nhìn Bạch Nhược Phong.
Lông mi thiếu niên khẽ run rẩy, đôi mắt tràn ngập chờ mong kia nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, giống như chó săn thu hồi răng nanh, ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn.
"Em chờ anh?" Kinh Hưng Thế dùng tay kia nâng cằm, buồn cười lắc đầu, "Phỏng chừng em phải đi sân thể dục chờ anh."
"Sẽ không." Bạch Nhược Phong cuống lên, "Phiến Phiến, em tin anh đi." Alpha từ nhỏ đến lớn đã rất giỏi trong việc dỗ dành Dành Kinh Hưng Thế, biết Phiến Phiến dễ mềm lòng, cho nên lần thứ hai cụp mắt xuống, giả bộ mình thật thảm thương.
"Ngày hôm nay anh chờ em rất lâu."
"Buổi tối gió đặc biệt lớn."
Kinh Hưng Thế thật đúng là có chút mềm lòng: "Được rồi, dì Khương đang nấu mì, đi ăn đi."
"Đêm nay bữa ăn khuya ăn mì?" Bạch Nhược Phong ước gì Phiến Phiến nói sang đề tài khác, vội vã thuận đài đi xuống, "Em cũng tới đây đi."
"Em đợi một chút nữa." Kinh Hưng Thế cự tuyệt, ngồi trên sô pha đặt cặp sách lên đùi, "Có mấy đề còn chưa giải xong.
"
Hóa ra phải làm bài tập.
Bạch Nhược Phong hăng hái, ghé sát vào bên cạnh Phiến Phiến, nhất định phải kề cánh tay với cậu: "Anh dạy em."
Bạch Nhược Phong bởi vì so với Kinh Hưng Thế lớn hơn một tuổi, từ nhỏ Phiến Phiến có bài nào không biết làm đều do cậu chỉ.
Tuy rằng cậu không phải là học sinh giỏi điển hình nhưng thành tích lại không kém, thậm chí dưới sự thúc giục của các ba ba, vẫn tốt hơn so với nhóm bạn đồng lứa nhiều lắm.
Cho nên Bạch Nhược Phong giảng bài cho Kinh Hưng Thế thật sự rất dễ dàng..
Kinh Hưng Thế suy nghĩ một chút, đưa "Lục Cương tiểu bài thi" cho Alpha.
Trên bài thi toàn là chữ xinh đẹp viết lít nha lít nhít, khỏi nói có bao nhiêu nghiêm túc.
Phiến Phiến thực sự là đứa trẻ ngoan.
Bạch Nhược Phong hài lòng ôm lấy "Lục Cương tiểu bài thi" cảm thấy trên đó hương thơm ngọt ngào tất cả đều là hơi thở của Phiến Phiến.
Đọc đề qua hai, ba lần đều không nhập tâm, vẫn là chờ Phiến Phiến chủ động mở miệng hỏi, mới phản ứng lại.
"Đề này khó hơn so với trong đề cương,