Edit - beta: Axianbuxian12
Video kết thúc, hai người đều không nói chuyện, không khí có hơi dừng lại.
Vẻ mặt Kỷ Kiêu y như kết một tầng băng, không biết đang nghĩ cái gì.
Lộ Nhậm nhíu mày, ngoài lo lắng cho chú Phó, còn có Lộ Vinh và cơ chế tu sửa cốt truyện.
Vì tránh để chú Phó xảy ra chuyện, cậu đã cố gắng hết sức.
Ở bên trong tháp, thực lực của cổ võ giả trấn giữ mỗi tầng đều cao hơn người khiêu chiến tầng đó rất nhiều, bọn họ sẽ áp chế chân khí của mình ngang với cấp bậc ứng chiến.
Như vậy khả năng khống chế chiến cuộc mạnh hơn, tránh xuất hiện thương vong không cần thiết. Suy cho cùng thù kẻ thù của toàn thể nhân loại là dị thú, số lượng cổ võ giả không nhiều, tuy nói giữa mọi người sẽ có tranh đấu, nhưng các loại chế độ của chính phủ đều là dưới tiền đề tôi luyện thực lực để giảm bớt thương vong.
Không nghĩ tới, ngay cả như vậy, chú Phó vẫn xảy ra chuyện.
Tư liệu cổ võ giả tự nổ đan điền kia, không có chỗ nào kì lạ. Chính là một cổ võ giả bình thường, không thuộc đại gia tộc nào, là một võ giả tự do.
Tất cả dường như đều chỉ là ngoài ý muốn, sau khi cổ võ giả khiêu chiến thất bại, chịu kích thích lớn, tẩu hỏa nhập ma, tự nổ đan điền, tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Lộ Nhậm có thể đoán trước, báo cáo điều tra của hiệp hội cổ võ giả sẽ lấy cái kết luận này để kết án.
Đáng ghét! Căm hận trong lòng Lộ Nhậm càng tăng, chỉ hận không có thể nhanh chóng xé nát cái cơ chế tu sửa cốt truyện đáng chết này.
Cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, Lộ Nhậm và Kỷ Kiêu xông lên.
"Bác sĩ, thế nào rồi?"
Bác sĩ lắc lắc đầu, nói: "vết thương cũ của bệnh nhân mới khỏi, lần này lại bị vụ nổ lan đến, các cháu......đi vào nói chuyện với ông ấy đi."
Đầu Lộ Nhậm 'ầm' một tiếng, theo bản năng nhìn Kỷ Kiêu.
Sắc mặt Kỷ Kiêu trắng nhợt như tờ giấy, khựng lại.
Lộ Nhậm đỡ lấy hắn, thấp giọng nói: "Chúng ta đi vào trước."
Chú Phó nằm ở trên giường, ánh mắt có chút tan rã, ông nhìn thấy Lộ Nhậm và Kỷ Kiêu đi vào, trong mắt có thêm chút thần thái. Khuôn mặt vốn tái nhợt vì bị thương nặng hơi hồng nhuận một chút.
Lộ Nhậm biết, đây là hồi quang phản chiếu.
Câu và Kỷ Kiêu ngồi xuống mép giường, chú Phó nhìn Kỷ Kiêu một cái, nói: "Không cần quá đau khổ, những năm này vốn chính là những ngày ta nhặt được."
Lộ Nhậm: "Cậu, người đừng nói như vậy."
Chú Phó cười cười: "Có thể gặp được cháu, ta rất vui, tâm tính cháu kiên định, trên con đường võ đạo sau này chắc chắn sẽ có nhiều đất dụng võ."
Lộ Nhậm cảm thấy có chút kỳ lạ, chú Phó hoàn toàn không nhắc tới Lộ Vinh.
"Cậu, người......" Lộ Nhậm có chút chần chờ, lại không biết nên nói cái gì.
Chú Phó cố hết sức lấy vật đeo trên cổ xuống, giao cho Lộ Nhậm: "Cháu đến hiệp hội cổ võ giả, mở tủ sắt số 1189, bên trong có đồ ta để lại cho cháu."
Lộ Nhậm cúi đầu nhìn, phát hiện đó là một chiếc chìa khóa.
Nói xong lời này, chú Phó lại vỗ vỗ ta Kỷ Kiêu đang im lặng không nói: "Có thể nhìn con lớn lên, ta đã mãn nguyện rồi, cố gắng chăm sóc Lộ Nhậm."
Kỷ Kiêu sững sờ, nắm chặt tay chú Phó, lắc lắc đầu: "Đừng, đừng mà."
Chú Phó cười cười, sau đó nhắm hai mắt lại, không còn mở ra nữa.
Tang lễ của chú Phó rất đơn giản, cũng rất nhanh. Ông hy vọng sau khi mình chết có thể trở về với đất trời, Lộ Nhậm và Kỷ Kiêu tự nhiên sẽ không trái lại với mong muốn của ông.
Sau khi hoả táng, Lộ Nhậm và Kỷ Kiêu thuê một chiếc phi hành khí loại nhỏ, rải tro cốt của chú Phó vào trong núi rừng.
Trạng thái của Kỷ Kiêu không tốt, Lộ Nhậm chịu trách nhiệm điều khiển phi hành khí, cậu không dựa theo kế hoạch quay lại chỗ cổ võ giả, mà tìm chỗ vách núi để phi hành khi dừng lại.
Kỷ Kiêu từ sau khi chú Phó mất thì rất ít nói. Hắn vốn đã ít nói, mấy ngày nay lại càng là một ngày chẳng nói được quá mười câu.
Lộ Nhậm có hơi lo lắng, nhìn bên ngoài, Kỷ Kiêu giống như không có gì khác thường, vẫn là im lặng, vẫn là ít biểu cảm như trước.
Nhưng Lộ Nhậm có thể biết được Kỷ Kiêu vẫn đang chìm trong nỗi đau mất người thân, thần thái trong mắt hắn rất là ảm đạm.
Cứ tiếp tục như vậy là không được.
Nếu để Kỷ Kiêu cứ luôn đắm chìm trong cái chết của chú Phó, lại trở thành một khúc mắc trong lòng hắn, trên con đường võ đạo sau này sẽ thành tâm ma mà bộc phát ra.
Lộ Nhậm biết nên làm sao thoát ra từ trong đau khổ cực hạn. Kỷ Kiêu cần phát tiết, phát tiết một lần triệt để, sau này có lẽ vẫn sẽ đau lòng, nhưng sẽ không giống như bây giờ, đau đến mức âm thanh cũng không phát ra.
Lộ Nhậm cầm Đường đao của Kỷ Kiêu, ném qua.
Cho dù cả người đang trong trạng thái ngăn cách, bản năng cổ võ giả vẫn khiến Kỷ Kiêu đón được vũ khí.
"Ra tay đi."
Lộ Nhậm rút dao găm ra, lạnh giọng nói.
Kỷ Kiêu khẽ lắc đầu, ý bảo mình lúc này không có tâm trạng.
Lộ Nhậm nhướng mày, nói: "Tôi thật sự chưa từng nghĩ tới Kỷ Kiêu cậu lại là người yếu ớt như vậy."
Cậu khiêu khích vô dụng, Kỷ Kiêu vẫn đứng tại chỗ không muốn động tay.
Lộ Nhậm tiếp tục nói: "Không phải cậu muốn biết hôm đó tại sao tôi muốn đi gặp Lộ Vinh à, nguyên nhân rất đơn giản, tôi đi gặp hắn để hợp mưu hại chú Phó."
Kỷ Kiêu nhíu mày, nói: "Cậu sẽ không."
Được rồi.
Lộ Nhậm nhún vai, thừa nhận mình có chút cảm động vì Kỷ Kiêu hoàn toàn tín nhiệm mình như vậy.
"Tôi sẽ không, vậy Lộ Vinh thì sao? Cậu thật sự cảm thấy đây chỉ là một chuyên ngoài ý muốn ư? Nếu thật sự là âm mưu của Lộ Vinh, cậu bây giờ, có thể tự tay đâm chết kẻ thù sao?"
Lộ Nhậm giọng nói mới dứt, dưới chân dùng sức, thân hình loé lên, thẳng tiến về phía Kỷ Kiêu.
Thế kiếm cậu sắc bén, hoàn toàn không hề nương tay.
Kỷ Kiêu nhờ lời Lộ Nhậm nói vốn đã tỉnh táo mấy phần, bây giờ thế kiếm đánh tới, bản năng cổ võ giả khiến hắn nâng đao lên chắn.
Tia lửa văng khắp nơi.
Hai người đều là cổ võ giả thực dụng, mỗi chiêu mỗi thức, không hề đẹp mắt, đây đều là luyện ra từ ở giữa sống chết.
Lộ Nhậm lúc này cũng không ôm tâm thái chơi đùa, bộc lộ khát vọng sống áp dưới đáy lòng ra, một lòng chỉ muốn thắng lợi xông lên.
Cậu vận chuyển công pháp, chuyển hóa thể chất ngũ hành thành thuộc tính