Sự cố với Petunia đã khiến Tá Nguyệt bay mất nửa tháng ngồi ngốc ở trong bệnh viện, thành ra đến lúc cậu về nhà chỉ còn vỏn vẹn một tháng rưỡi cho cậu ôn tập, mặc dù trước đó cậu đã nắm vững kiến thức rồi tuy nhiên ngày thi càng đến gần càng khiến cậu càng lo hơn.
Rất may, dị năng của cậu lại thăng cấp hai vào tuần cuối cùng trước ngày thi, được như vậy là nhờ cậu thường xuyên sử dụng dị năng lên lũ cho mèo hoang lang thang ở khu vực quanh mình, có lẽ máy móc hiện đại đã thế chân bọn chúng trong việc làm thú vui tinh thần cho con người vậy nên tỉ lệ mèo chó bị bỏ rơi tăng rất nhiều.
Vì sinh tồn bọn chúng đi khắp nơi để kiếm ăn, thường xuyên xâu xé nhau để giành thứ đồ đã bị vứt bỏ, nên thường xuyên bị thương.
Tá Nguyệt lần đầu tiên là chữa cho một con mèo bị gãy chân, rồi con mèo kia kéo theo một đám gầy trơ xương tơi tả, bị thương khắp mình đến, có cả chó, thậm chí là chuột…
Nhờ rèn luyện thông qua động vật hoang này mà dị năng của cậu may mắn lết lên được cấp hai, mặc dù yếu hơn rất nhiều so với đông đảo thí sinh tham dự kì thi của học viện nhưng mà dị năng thăng cấp vẫn khiến Tá Nguyệt bớt đi cảm giác căng thẳng vài phần.
Không chỉ Tá Nguyệt mà Leila và Elix đều vui vẻ vô cùng, bọn họ kéo Tá Nguyệt ra ngoài vui chơi một trận rồi kết thúc bằng một bữa tiệc sang trọng ở nhà hàng thuộc sở hữu của gia tộc Felix, nhìn những món ăn giá trị ngàn vàng trước mắt khiến người nghèo như Tá Nguyệt cảm thấy áp lực vô cùng, nhưng tấm lòng của hai chị em, không ăn thì không được…
Đêm đó trở về bất ngờ còn thấy cả Elrey đứng trước cửa tiệm hoa, hình như anh mới tới bởi vì câu ngửi thấy mùi nhiên liệu của phi hành khí nhả ra vẫn còn lảng vảng trong không khí, cậu chạy đến gần anh, ngẩng đầu chào hỏi đối phương.
Chưa bao giờ Tá Nguyệt cảm thấy hết choáng ngợp với chiều cao của Elrey, anh đứng một chỗ thôi cũng che hết ánh sáng hướng đến chỗ cậu rồi, bây giờ thứ duy nhất còn phát ra tia sáng chính là đôi mắt màu bạch kim của Elrey, nó như mắt của dã thú nhưng cũng giống hai vầng trăng thu nhỏ được tạo hóa tặng riêng cho anh, cao quý và khó tiếp cận.
Tá Nguyệt thường không thể nhìn vào mắt anh để giao tiếp được, thật sự thì khi nhìn vào đó, có cảm giác bị hút vào vòng xoáy vô tận vô hình ở trong mắt anh, có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
Cậu theo thói quen chuyển ánh mắt xuống chiếc mũi cao thẳng, bờ môi bạc màu luôn mỉm cười, cuối cùng dừng lại ở yết hầu của người đàn ông, Tá Nguyệt nuốt một ngụm nước miếng, không hiểu sao cậu rất thích nhìn nơi này của anh, trông quyến rũ đến kì lạ, hấp dẫn đến mức hai má thiếu niên đỏ lựng lên như quả anh đào tươi ngon.
Sự kì lạ thu hút này làm cậu luôn có ảo giác quen thuộc, như là mình đã nhìn rất nhiều lần, không phải hàng đơn vị mà là hàng trăm, hàng ngàn, thậm chí lưỡi còn có cảm giác mềm mịn của làn da, vị mặn của mồ hôi cùng cảm giác gồ lên rồi di chuyển lên xuống của yết hầu, ngon lành như thể chính bản thân cậu đã từng hôn rồi cắn nhẹ lên vùng yếu ớt nhất của anh vậy…
Ôi trời ơi… Elrey mà biết suy nghĩ biếи ŧɦái này của cậu có khi nào năm sau Leila và Elix sẽ làm giỗ cho cậu không?
Nơi đang bị cậu nhìn chằm chằm vào bỗng nhiên trượt lên xuống một đường, giống như bánh xe lăn thẳng vào tim cậu, suýt chút hóa thành ngọn núi đánh bay tâm hồn nhỏ bé của Tá Nguyệt…
Mũi của Tá Nguyệt có chút ngứa… đừng có chảy máu mũi nhé?!
Cậu đưa tay lên thử sờ sờ một chút vào mũi, may mắn không có máu.
Vì mãi cúi đầu nên Tá Nguyệt không phát hiện Elrey cũng đang nhìn đỉnh đầu của cậu, thiếu niên này thật sự rất nhỏ, một tay anh cũng có thể ôm trọn, hơn nữa ở bên cậu thì thứ mùi khó ngửi luôn bao lấy không khí cứ như bị hút đi sạch, chỉ còn lại hương khí thơm thoang thoảng tỏa ra từ người cậu thôi.
Không nồng nặc như nước hoa mà tươi mát như suối chảy từ thượng lưu.
Anh lấy ra một chiếc hộp vuông nhỏ màu đen đưa đến trước mặt cậu rồi nói: “Hôm đó có việc gấp nên ta về trước mà không nói với cậu, khiến cậu bất an như thế là lỗi của ta, đây xem như là món quà tạ lỗi ta tặng cho cậu”
Tá Nguyệt nghe thế liền lắc đầu đẩy tay anh ra: “Không cần đâu Thượng Tướng, chỉ là việc nhỏ như thế đâu cần quà cáp gì đâu ạ?"
Elrey tránh khỏi tay cậu sau đó nhân lúc cậu không để ý thì nhét nó vào tay Tá Nguyệt rồi bao cả tay thiếu niên lại vào lòng bàn tay to lớn của mình: “Không sao, nếu ngại thì cứ xem như đây là quà ta chúc cậu may mắn vào kì thi đầu vào của học viện quân đội Hoàng gia đi”
“Ngài biết sao?”Tá Nguyệt ngơ ngác, vô thức ngẩng đầu lên nhìn anh.
Chỉ thấy người đàn ông gật đầu: “Ừ, là gia chủ nhà Felix đích thân nói với ta”
Lần này Tá Nguyệt chính thức bị làm cho choáng, Galid Felix đích thân đi nhờ người cho cậu, một lần là nhờ thẳng lên đến Thượng Tướng tinh cầu… ông không sợ cậu chưa kịp thi đã bị loại hay sao?!
Dường như hiểu được tâm tình của thiếu niên, Elrey buông tay cậu ra, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên, cậu cũng ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh đưa ngón trỏ lên môi mình rồi làm động tác im lặng, anh hơi cúi đầu xuống khiến khoảng cách của hai người gần hơn, anh nói: “Không cần lo đâu, ta sẽ để ý cậu”.
Dứt