Từ sau ngày hôm đó, Tá Nguyệt vẫn không biết mục đích Elrey đến đón mình là gì, thỉnh thoảng anh sẽ đến tiệm hoa của cậu, những lúc như thế Tá Nguyệt sẽ đóng tiệm hoa để tránh phiền phức cho anh, hai người cũng không nói gì nhiều, chủ yếu là uống trà, Elrey cứ im lặng thưởng thức trà trên tay rồi một lúc lại kiểm tra trí năng, mà Tá Nguyệt thì không biết phải nói gì với anh.
Leila là một cô gái thông minh, hơn nữa còn là người ngoài cuộc chứng kiến tất cả cho nên cô đã biết hôm đó Elrey đón Tá Nguyệt về để làm gì, tất nhiên là để biết địa chỉ nhà của cậu rồi.
Anh có thể chọn cách dễ dàng hơn chính là hỏi, nhưng làm gì có Thượng tướng nào đi hỏi địa chỉ nhà người khác chứ?
Đừng thấy Elrey mặt ngoài tươi cười lịch sự như thế chứ thật ra trong tâm rất quan trọng mặt mũi đấy.
Tính cách này của anh đã bị toàn bộ giới quý tộc biết hết rồi.
Hôm nay Elrey lại đến tiệm hoa nhỏ của Tá Nguyệt, vẫn là bộ âu phục sang trọng, chuông treo trên cửa vang lên một tiếng thanh thúy, đế giày da quen thuộc đạp trên mặt đất vang lên bên tai Tá Nguyệt, người đàn ông không nói gì mà chỉ mỉm cười xem như chào hỏi với cậu rồi tiến đến bàn nhỏ trong tiệm ngồi xuống.
Toàn bộ cửa tiệm hoa của Tá Nguyệt đều được làm bằng kính, lúc cậu kéo rèm ra thì ánh sáng từ bên ngoài ngay lập tức tràn vào, cả không gian toàn hoa trong nháy mắt bừng sáng.
Vô số loài hoa đủ màu sắc vẫn còn dính bọt nước im lặng vươn mình trong nắng mai một lần cuối cùng trước khi héo rũ, chúng mặc sức tỏa ra hương thơm của riêng mình, mê hoặc người đi đường ghế vào nhìn ngắm, rồi lại không nhịn được mà mang chúng đi.
Người đàn ông như thói quen mà vươn tay tự rót cho mình một ly trà, ánh nắng thả xuống màu vàng nhạt khiến mái tóc vàng kim của anh như cộng hưởng mà bừng sáng lên, trông vừa đẹp lại vừa mềm, Tá Nguyệt nhìn rồi nghĩ, nếu như anh thả tóc mái xuống, đảm bảo sẽ còn đẹp hơn.
Elrey nhìn nước trà màu nâu nhạt đang bốc khói trong tách trà sứ trắng tinh, tâm trạng lại tốt hơn một chút, Tá Nguyệt không biết khi nào anh sẽ tới, vẫn luôn giữ cho trà trong ấm luôn nóng, để khi nào Elrey đến sẽ không còn mất thời gian chờ cậu pha trà mới.
Một thiếu niên ấm áp như thế, khiến anh không thể kiềm chế muốn ở gần cậu thêm.
Hít một hơi thật sâu mùi hoa tươi mát, không có mùi vị hôi hám kì lạ, chỉ có mát mẻ và ngọt lành, còn có chú thỏ nhỏ bận rộn trong vườn hoa, luôn đi qua đi lại mặc dù đã treo bảng đóng cửa, Elrey híp mắt lại, cảm thấy như đã tìm được một nơi yên bình chỉ thuộc về riêng anh.
Tá Nguyệt loay hoay một hồi rồi mới cầm theo trí năng đi đến bàn nhỏ ngồi đối diện Elrey, anh cũng không ngẩng đầu nhìn cậu mà đang tập trung xem gì đó, trên tay anh là quyển sách nói về loài hoa mà sáng nay Tá Nguyệt để trên bàn, là cậu cố ý để ở đó phòng khi Elrey đến sẽ có cái để mà xem.
Lúc làm điều này cậu cũng khá lo rằng anh sẽ thấy nó rất nhàm chán, nhưng mà giờ đây thấy Elrey xem chăm chú như vậy, trong lòng cậu cũng bớt lo đi phần nào, cậu vui vẻ dời mắt đi, mở trí năng ra ôn tập một chút.
Hai người vẫn như cũ không nói gì với nhau, chỉ đơn thuần làm việc của mình nhưng cả hai đều rất hưởng thụ khoảnh khắc này.
Elrey có ngẩng đầu lên nhìn cậu một lần, thấy thiếu niên chăm chú làm việc của mình như thế thì anh cũng không đành lòng làm phiền cậu.
Chẳng qua, trong vô thức, Elrey từ bao giờ đã lấy trí năng ra chụp lại thiếu niên, rất nhiều ảnh, mỗi tấm đều như một, là Tá Nguyệt đang chăm chú nhìn vào trí năng để học bài, mái tóc đen láy bóng loáng cùng gương mặt thanh tú hơi cúi đầu, Elrey lướt xem ảnh, hai mươi chín tấm,… đều là Tá Nguyệt.
Có chút bất đắc dĩ nhưng cũng không xóa đi mà ngược lại cất trí năng vào túi, một lần nữa anh lại cúi đầu đọc sách, không có một chút thất thố nào khi vừa chụp lén người ta.
Hồ sơ của Tá Nguyệt đã được hai chị em nhà Felix nộp dùm, điều Tá Nguyệt cần làm bây giờ chính là luyện tập thật tốt thôi.
Kì thi chia ra làm hai phần, lý thuyết và thực hành, Tá Nguyệt tự tin mình có thể vượt qua bài thi lý thuyết với một số điểm không tồi, nhưng thực hành thì có hơi khó với cậu, nghe Elix nói đề năm nay sẽ không thay đổi, vẫn là chạy vào khu rừng Vô Hạn để gϊếŧ dị khủng.
Nói là rừng Vô Hạn thế thôi chứ nó vẫn có giới hạn chứ không phải bao la không điểm đến như vũ trụ đâu, bên trong có lắp đặt thiết bị giám sát tinh vi đảm bảo tính công bằng, lúc vào thi sẽ có cả vệ tinh loại nhỏ luôn theo sát mỗi đội để phòng ngừa xảy ra bất trắc.
Còn có các dị năng giả ẩn nấp trong rừng, những người này có hai trách nhiệm, một là quan sát và ra tay trợ giúp khi có thí sinh không chịu được khắc nghiệt của nơi này mà bỏ cuộc, lúc đó họ sẽ xuất hiện và mang thí sinh đó rời đi, sau khi rời khỏi thì đương nhiên kẻ bỏ cuộc sẽ bị hủy tư cách tham gia học tập tại trường rồi.
Hai là khi phát hiện có thí sinh bị nguy hiểm đến tính mạng, như là bị dị khủng tấn công hay đồng bạn đánh lén thì cũng ra tay.
Về dị khủng ở rừng Vô Hạn không cần lo sẽ xuất hiện loại biếи ŧɦái gì, bởi vì khu rừng này trực thuộc quyền quản lý của trường quân đội Hoàng gia, tất cả dị khủng cấp cao và trung cấp đều đã bị