Tiếng giày dẫm lên mặt cát sỏi phát ra âm thanh nghiền nát khiến người nghe nổi hết cả da gà, dưới chân Tá Nguyệt lành lạnh cùng cảm giác cưng cứng hơi đau, tay trái bị ai đó nắm lấy giơ lên trên rồi kéo cậu đi, kiểu này trông như một đứa nhỏ bị người lớn nắm tay dẫn đi.
Cậu cảm thấy chóng mặt và mệt mỏi vô cùng, chiếc bụng đói liên tục phát ra âm thanh cồn cào nhứt nhối, hai đầu gối vừa rát vừa đau, ngay cả quai hàm bên phải cũng ê ẩm như bị ăn mấy cái bạt tai, thậm chí còn ngửi thấy mùi rỉ sắt...!không biết đã bị gãy răng hay chưa.
Cậu lạnh, rất lạnh, chiếc áo mỏng tan rộng thùng thình mặc cho gió lạnh lùa vào da thịt làm cậu tê cóng, ngay cả hô hấp cũng trở nên cực nhọc như con cá rời khỏi mặt nước....
Nếu cứ thế mà đi tiếp cậu sẽ chết mất.
Tầm mắt mờ ảo cuối cùng cũng lấy lại được tiêu cự sau mấy chục bước đi trong vô thức, hai chân cũng đi đến mất cảm giác, cậu nhịn không được hách xì một tiếng, nước mũi nước mắt chảy thò lò ra hết cả, Tá Nguyệt đưa tay áo muốn chùi đi thì một chiếc khăn trắng hơi thô ráp dịu dàng lau đi cho cậu, một mùi hương vải vóc cũ kỹ tràn vào mũi thiếu niên, cậu ngước mắt nhìn người đối diện sau đó liền sững sờ...
Cũng như quai hàm bên phải, mắt trái Tá Nguyệt có lẽ cũng bị tác động vật lý vào nên hiện tại nó sưng húp như trái cà chua bi, vừa mờ vừa đau nhưng cậu vẫn thấy được gương mặt của người phụ nữ đang cúi xuống trước mặt mình...
Mái tóc nâu dài và đôi mắt cùng màu, một gương mặt bình thường nhưng dịu dàng vô cùng, bộ đồ nữ tu đen tuyền cùng với thánh giá vàng kim đeo trước ngực.
Mẹ Rosalia?
Tá Nguyệt cứ tưởng mình bị mơ ngủ rồi, cậu nhéo đùi mình một cái rõ đau nhưng Rosalia vẫn như cũ mỉm cười hiền hậu lau mặt cho cậu...!cái lạnh buốt xuyên qua da thịt đánh thẳng vào buồng tim cậu, một cảm giác cứng ngắc rét căm tận xương truyền ra từ tận sâu trong đáy lòng còn buốt giá hơn cả thời tiết lúc này...
Tại sao mẹ Rosalia lại ở đây?
Bà ấy mất rồi cơ mà...
Tá Nguyệt nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác cổ họng cháy khô như thể người bị câm không nói chuyện được...
Đằng sau lưng Rosalia là một tòa nhà Âu cổ cũ kỹ, nước sơn vàng ố bám dính lên tường cùng dãy dây leo đung đưa trong gió, từng ô cửa sổ truyền ra ánh sáng vàng ấm áp, thỉnh thoảng còn có những cái bóng đen nhỏ bé chạy qua bên cửa, Tá Nguyệt có thể dễ dàng tưởng tượng ra những bàn chân nhỏ bé đạp lên cầu thang gỗ phát ra âm thanh cũ nát như sắp sụp đổ tới nơi, nơi này, có chết cậu cũng không thể quên được...
Trại tình thương Hedenlia.
Nơi Tá Nguyệt bảy tuổi trưởng thành...!cũng là ký ức Tá Nguyệt đánh mất.
Nhưng cậu tình nguyện quên đi tất cả cũng không muốn nhớ lại nó.
Eli có ý gì khi muốn cậu nhớ lại nó chứ....
"Con ngoan đừng lo, từ giờ trở đi sẽ không ai đánh con nữa đâu"
"Ta sẽ bảo vệ con"
"Con sẽ được ăn bánh mỳ ngon, uống sữa nóng và có chăn ấm cho mùa đông lạnh giá này"
Rosalia vừa nói vừa dịu dàng lau mặt cho Tá Nguyệt sau đó bà cởi áo ấm của mình khoác lên thân thể gầy còm của đứa bé rồi lại tiếp tục dẫn cậu đi nhanh về cô nhi viện.
Cánh cửa sắt với đầu nhọn hoắc chỉa lên trời ngày một gần hơn trước mặt cậu, bước chân Tá Nguyệt nặng nề như đeo cả ngàn quả tạ trên mắt cá, vừa mệt, vừa đau, vừa lạnh và còn có cả rối loạn và hưng phấn.
????hử thách tìm trang gốc, géc gô ⩶ t r u m t r u y ???? n.????n ⩶
Đây là quá khứ, không thể thay đổi được nó...!đây là thế giới thuộc về Tá Nguyệt bảy tuổi, những gì cần diễn ra đều đặn phát triển như một chuỗi dây chuyền máy móc không thể thay đổi..
Đây là ký ức của cậu.
Là con người thật mà cậu đã từng đánh mất.
Gã bảo vệ trung niên với gương mặt chất phát nhìn thấy Rosalia dắt theo đứa bé liền nhanh chân mở cửa cho hai người, cánh cửa thiếu dầu vang lên âm thanh kẽo kẹt điếc hết cả tai, Tá Nguyệt cùng Rosalia đi vào bên trong.
Con đường lát đá được bao bọc hai bên bởi sân vườn rậm rạp những thân cây khô trụi lá, cành cây sắc nhọn khô đét đen thui chỉa lên trời, nhìn sâu vào trong chẳng có gì ngoài bóng tối, khung cảnh này nếu đặt thêm vài nấm mồ lên đó còn hợp hơn là xây một cái trại tình thương ở đây.
Lão viện trưởng dắt theo vài đứa nhỏ trông