Sau một trận rối loạn là một mảng yên tĩnh đặc quánh, Tá Nguyệt cảm thấy mình như bị một cái máy hút linh hồn ra khỏi cơ thể, cảm giác bồng bềnh không có trọng lực khiến cậu cảm thấy không quen và thậm chí có chút buồn nôn.
Giãy giụa vài lần cuối cùng cũng thành công tỉnh lại, lúc này Tá Nguyệt mới nhận ra mình đang ở trạng thái linh hồn, cậu trôi vô định ở trên trần nhà, đây không phải là phòng của cậu và lũ trẻ, nó nhỏ hơn nhiều nhưng là phòng đơn, ở giữa đặt một chiếc giường phủ ga trắng, bên cạnh là bàn trang điểm tuy nhiên chiếc gương soi lại bị một tấm khăn đen đậy lại, đối diện là một cái bán gỗ nhỏ phía trên để một lọ hoa không cắm bất cứ thứ gì ở bên trong.
Mà một đứa bé tầm tám chín tuổi đang nằm trên giường, là cậu.
Ban đầu có chút bất ngờ nhưng dần dần cậu cũng cũng không thấy kinh ngạc lắm, đây chỉ là ảo ảnh quá khứ tạo thành, Tá Nguyệt chỉ là linh hồn từ tương lai bám lên thân thể lúc nhỏ của mình nên bị xuất hồn cũng không có gì lạ, nhìn tình trạng cơ thể của mình có vẻ không có gì đáng ngại lắm, tuy nhiên trông bình thường như vậy mới là vấn đề.
Trước khi cậu đến căn phòng này, Tá Nguyệt đã thọc một lỗ máu trên người lão viện trưởng, chuyện sau đó thì cậu không biết, có vẻ như có người đã động chạm lên người khiến cậu bị hôn mê, suy đi tính lại cũng chỉ có mỗi Rosalia là làm được việc này.
Nếu như thế giới cô nhi viện này được tạo ra dựa trên ký ức của cậu vậy thì hẳn là sự kiện có thật đã xảy ra, hơn nữa cậu là nhân vật chính trong việc này.
Vì cậu quên sạch sẽ cho nên bây giờ mới phải trải nghiệm lại một lần nữa chuyện ở quá khứ!
Thế giới của cậu không có dị năng, việc dùng dị năng xóa ký ức là không thể, cho nên chỉ còn lại hai khả năng, một là cậu bị tác động vật lý vào đầu hoặc có vấn đề về tinh thần, hai là bị dùng thuốc.
Tá Nguyệt bay xuống kiểm tra cơ thể mình, cậu đã được dị năng cường hóa cả thể chất lẫn tinh thần nên mắt rất tinh, rất nhanh đã nhìn thấy lỗ kim nhỏ xíu nằm gần sau gáy cậu!
Mẹ kiếp quả nhiên là bị bỏ thuốc.
Cạch
Cửa được mở ra, nữ tu bưng vào cái khay đựng một bát cháo và nước uống, bà ta thả vào ly nước một viên sủi không biết thành phần vào rồi đặt khay lên trên bàn, bản thân thì ngồi bên giường chờ đứa bé tỉnh dậy.
Chờ rất lâu đôi mắt đen tuyền kia mới mở ra, khoảng khắc nhìn thấy phiên bản nhỏ của mình mơ màng nhưng vẫn ngọt ngào gọi hai tiếng "mẹ Rosalia" thì Tá Nguyệt đã xác nhận được suy đoán của mình, cậu thật sự bị Rosalia tẩy não, từ nhỏ cho đến khi trưởng thành đã bị cho uống thuốc!
Nhưng lí do vì sao bà ta làm như vậy thì cậu không rõ.
Ngay từ khi bà ta đào cậu lên từ đống đổ nát của khu ổ chuột thì cậu đã đặt nghi vấn, rất nhiều đứa nhỏ vô gia cư nhưng cố tình chỉ chọn mỗi cậu, giờ đây lại thêm vụ tẩy não bằng thuốc!
Rosalia mỉm cười hài lòng nhìn nhóc Tá Nguyệt, tay đưa ly nước đến trước mặt cậu, hòa ái nói:"Uống thuốc đi nào rồi ăn cháo nhé, con bị ngất làm ta sợ lắm đấy biết không?"
Tá Nguyệt nhỏ ngọt ngào nói:"Vâng ạ" rồi bưng ly nước uống cạn sạch không chút nghi ngờ gì, sau đó ăn hết cháo dưới sự quan sát của Rosalia.
Tá Nguyệt ở dạng linh hồn chứng kiến tất cả, cũng hiểu được bản thân cứ sống ngơ ngác lay lắt như du hồn suốt mười năm là vì sao, cậu không nhớ bất cứ ai cũng không quan tâm người bên cạnh ra sao! cậu từng cho rằng đó là do mình và bạn bè xung quanh không thân, chẳng ai muốn quan tâm cậu nhưng sự thật là lũ trẻ trong trại mồ côi ai cũng yêu thương nhau, cậu cũng không ngoại lệ, chẳng qua dưới tác dụng của thuốc cấm, như một lẽ dĩ nhiên cậu đã quên hết toàn bộ!
Nhóc Tá Nguyệt nhận khăn lau miệng từ tay Rosalia, bỗng nhiên một giọt nước mắt lăn dài trên má nhóc, Tá Nguyệt nhỏ bé đưa tay lau mặt mình, từng giọt nước trong suốt mặn chát rơi đều trên mặt nhóc, lau hoài lau mãi không hết, nhóc khó hiểu nhìn bàn tay mình ướt đẫm, run rẩy nói với Rosalia:"Mẹ ơi, sao con lại khóc thế này?"
Rosalia cau mày nhìn đứa bé trước mặt mình, bà ta không nói gì chỉ ôm nhóc vào lòng, xoa đầu nhóc, nhỏ giọng an ủi:"Không sao đâu, không sao đâu con, đừng khóc"
Tá Nguyệt thút thít trong lòng bà:"Mẹ ơi, con cảm thấy! trống rỗng quá"
Ánh mắt Rosalia trở nên sắc bén, gương mặt trở nên lạnh lùng như gió tuyết ngoài trời nhưng giọng nói lại ấm áp như lò sưởi cháy rực ở trong phòng:"Không sao, ngủ đi con trai, ngoan nào.
"
Tá Nguyệt nhỏ bị bỏ thuốc trở nên rất nghe lời, nhu thuận ngoan ngoãn như một chú thỏ, bộ dáng giống hệt Tá Nguyệt lúc mới xuyên đến thế giới trong sách, hiền lành đến mức có chút nhu nhược.
Rosalia ru Tá Nguyệt nhỏ ngủ, giọng bà rất ấm, nhẹ nhàng dịu dàng như chính vẻ ngoài của bà, nhưng trái tim lại lạnh giá đến rét buốt.
Chờ cho nhóc