“Mạn Kha...em muốn con chúng ta sau này mặc cảm với bạn bè sao?”
“Ý anh là sao?”.
Mạn Kha nhìn hắn không chút dễ hiểu, hắn nói đến điều gì mới được chứ
“Chúng ta có thể ngồi lại nói chuyện của cả hai và đứa bé được không?”
“Tôi thà để con tôi dù mặc cảm với bạn bè còn hơn là chấp nhận người cha tồi tệ như anh”
“Anh nói mà không biết ngượng mồm sao? Mặc cảm? Tôi sẽ tìm một người cha khác cho đứa con của tôi như vậy đã hợp ý anh chưa”.
Mạn Kha nhìn hắn có vài phần tức giận, hắn nói như là mọi lỗi lầm đều là một mình bản thân cô gây ra, cô là người chia rẽ tình cảm cha con của hắn không bằng
“Anh xin lỗi em đừng làm vậy”
“Anh có thể thoải mái dây dưa lại với người cũ làm ra những chuyện đáng xấu hổ nhưng laji ép buộc tôi không được có người mới?”
“Ngao Dịch Vũ anh quả là người biết chọn lợi ích”
“Anh xin lỗi, anh không có ý gì cả, nghe anh giải thích được chứ?!”.
Ngao Dịch Vũ thấy thái độ của Mạn Kha đang không vui thêm cả cách nói chuyện của cô với mình thì cảm thấy sợ..sợ cô sẽ làm ra chuyện như cô đã nói
“Đứng lên đi không người khác lại nghĩ tôi ức hiếp anh”.
Mạn Kha nhìn qua hắn ánh mắt ghét bỏ khi hắn đang quỳ dưới chân mình, dù là ban đêm khách cũng chẳng còn ai nhưng ngoài đường vẫn còn người đi lại
“Nghe anh giải thích đi mà, anh cầu xin em”.
Ngao Dịch Vũ vẫn kệ cô có xua đuổi vẫn bám lấy chân cô, cô có để hắn quỳ đến ngày mai hắn cũng không trái lời chỉ cần nghe hắn giải thích
“Kiều An chúng ta cũng nói chuyện đi”
“Tôi không có gì nói với anh..a Chấn Nam buông..”
Chấn Nam biết nói miệng thôi thì chắc chắn Kiều An sẽ chẳng nghe lời chỉ có cách phải dùng hành động với Kiều An mới được
“Chấn Nam thả tôi xuống”.
Kiều An bị Chấn Nam vác ra bên ngoài mà liên tục la hét đánh vào vai anh một phần vì người đi lại một phần vì tức giận
“Đứng lên đi, tôi không phải là người thích nói nhiều lần”.
Mạn Kha vuốt tóc mình cho khuôn mặt bớt căng thẳng ánh mắt chán ghét nhìn xuống hắn
“Là cô ta tự bày kế..”
“Tôi không nghe!”
“Anh xin thề những lời anh nói ra với em đều là sự thật nếu có 1 chữ giả dối ông trời có thể tùy ý trừng phạt anh”.
Hắn đưa ba ngón tay lên thề hứa ánh mắt nhìn cô
“Anh đừng lấy cái trò này ra sử dụng với tôi”.
Nếu là trước đây chỉ cần Ngao Dịch Vũ nói vài từ Mạn Kha cũng đã sốt sắng lên không cho hắn nói tiếp còn bây giờ...Mạn Kha chẳng còn quan tâm để ý đến nữa
“Hôm đấy là cô ta tự bày kế, cô ta nói sẽ không làm phiền đến em gây chuyện với em nữa chỉ cần anh đến gặp cô ta 5 phút...sau đó cô ta liền giở trò, trước lúc em bước vào là anh đang ép buộc cô ta chứ không có chuyện gì khác cả...”
“Ép buộc mà cần nằm đè lên nhau???”
Mạn Kha nói thì nói không muốn nghe nhưng thật ra trong lòng cô vẫn cần người cởi bỏ cái thắc mắc của sự việc ngày hôm đó
“Anh cũng không kịp đề phòng cửa vừa