Hai người cơm nước xong trở lại trường học, nghỉ trưa cũng sắp xong.
Tần Hoan vào lớp, đã bị Diệp Hiểu Hiểu ngăn lại, nhõng nhẽo đòi hỏi, sao cũng phải lôi vào một góc.
Tiêu Mặc nhìn thoáng qua hướng Tần Hoan rời đi, tự mình về tới vị trí của mình, tiếp theo nhét thuốc trong ngực vào balo.
Tiêu Mặc có hơi mệt, vốn muốn nằm nghỉ ngơi một chút, nhưng y vẫn chưa nằm xuống, liền có một bạn nữ đã đi tới.
Bạn nữ kia chính là người y giúp vào tiết thể dục.
“Việc đó… Tiêu Mặc.” Bạn nữ, cũng chính là La Âm có hơi mất tự nhiên, “Tay cậu, không sao chứ?”
Tiêu Mặc ngẩng đầu, “Không sao.”
Vẫn là bộ dáng người lạ chớ gần và giọng điệu thanh lãnh.
“Tớ tên La Âm.” Cô nàng tự giới thiệu mình một chút, còn nói: “Lúc tiết thể dục, cảm ơn cậu nhiều.”
Tiêu Mặc lắc đầu, rồi nằm xuống, mặt vùi vào trong cánh tay.
La Âm tiếp tục đứng một lát, thấy Tiêu Mặc không để ý tới mình nữa, liền xoay người bỏ đi, trở lại chỗ của cô.
Bạn cùng bàn của cô đụng cánh tay cô một cái, nhỏ giọng hỏi: “Có đáng sợ không?”
La Âm sửng sốt một chút, “Gì?”
“Nói chuyện với học sinh chuyển trường đấy.” Bạn cùng bàn nói, “Cậu ta giống như một cái núi băng vậy á, mặt không cảm xúc, còn ánh mắt nữa, luôn trống rỗng, khiến người ta cảm thấy âm trầm, rất đáng sợ, nói thật ra, lúc cậu ta vươn tay kéo cậu một cái, bọn mình đều giật mình.”
La Âm nhíu mày lại, nói: “Tiêu Mặc là người vô cùng tốt.”
Bạn cùng bàn nghe nói vậy, nhún vai, “Được rồi.”
Thật vất vả Tần Hoan mới thoát khỏi Diệp Hiểu Hiểu, lúc quay về vị trí, Tiêu Mặc đã ngủ, y nằm không nhúc nhích, quạt trên đỉnh đầu quạt vù vù, thổi trúng tóc mượt mà của y khiến nhếch lên mấy cọng, bay bay trên không, như tóc ngốc vậy.
Tần Hoan nâng má, nhìn chằm chằm mấy cọng tóc đó.
Trong lòng suy nghĩ, chơi hơi vui.
Tiếng chuông kết thúc nghỉ trưa vừa vang lên, Tiêu Mặc đã bị đánh thức.
Y còn chưa ngủ đủ, lúc ngẩng đầu, còn có hơi mơ màng, vốn lạnh lùng cả người đều thối lui, còn có hơi đáng yêu.
Tần Hoan đem một cái ly giấy đựng nước đặt tới trước mặt y, “Uống thuốc.”
Tiêu Mặc men theo tay của Tần Hoan quay đầu, yên lặng nhìn Tần Hoan trong chốc lát, mới gật gật đầu, “Cảm ơn.”
Tần Hoan thu tay về, cầm lấy một cây viết, “Không tồi, không cần tôi nhắc.”
Tiêu Mặc quay đầu lại, không để ý tới hắn.
Ly nước ấm, vừa để uống, Tiêu Mặc uống thuốc xong, liền đứng dậy vứt cái ly, chuẩn bị đi rửa cái mặt.
WC của tầng 5 lại đang duy tu, vì thế Tiêu Mặc đi qua lầu thực nghiệm. Lầu thực nghiệm nối liền với lớp 11 và lớp mười hai.
Y vừa đi vào WC, đã nhìn thấy nhiều người vây quanh bên trong, một nam sinh cao tráng trong đó túm một cậu đeo kính ấn dưới vòi nước.
Nam sinh cao tráng có một vết sẹo ngay khóe mắt, râu quai nón, khóe miệng nhếch lên, là đang cười, chính là cái cười tràn đầy châm biếm và lạnh lùng.
Đại khái là không nghĩ tới sẽ có người vào, động tác của nam sinh cao tráng dừng lại.
Tiêu Mặc nhìn anh một cái, lại nhìn cậu trai đeo kính một cái, liền dời ánh mắt, đi đến bồn rửa tay, tự mình rửa mặt.
Giống như bọn họ đều không tồn tại.
Nam sinh cao tráng nhìn Tiêu Mặc, nhíu mày, chớp mắt tiếp theo liền bỏ qua nam sinh trong tay, đi đến phía Tiêu Mặc.
Anh đứng cạnh Tiêu Mặc.
“Lớp mười một?”
Tiêu Mặc không trả lời, y cúi người xuống, tay phải tạt nước lên mặt, lại dùng sức lau mặt một cái, cảm thấy tỉnh được xíu, mới tắt vòi nước đi.
Sau đó y không liếc nhìn đám người kia nữa, liền trực tiếp chuẩn bị đi khỏi đó.
“Đứng lại!” Có một đàn em đứng dậy, “Mày kiêu cái quần, anh Hải hỏi mày đấy.”
Bước chân Tiêu Mặc không dừng, nhưng mà y vẫn chưa bước ra khỏi WC, đã bị hai người chặn lại.
“Mày muốn đi ra ngoài mách thầy hả?” Nam sinh cao tráng chậm rãi đi đến trước mặt y, cầm một điếu thuốc ngậm vào miệng, rít rồi phả khói.
Tiêu Mặc ngẩng đầu, ánh mắt không sợ hãi chút nào, “Không có.”
“Mày nói không là không à? Ai tin mày.” Lời mới vừa nói, đàn em còn bảo, “Anh Hải, cứ dạy nó một trận, để nó không dám đi mách nữa.”
Được gọi là “Anh Hải” chính là tên nam sinh cao tráng kia.
Anh không để ý tới người nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Mặc, khóe miệng thoáng ánh lên ý cười, bất đồng với cái cười lạnh ban nãy, lần này là nụ cười lưu manh, “Nhớ kỹ nhé, tôi là Dư Hải Dược 12 ban 1, cậu muốn đi mách thầy thì cứ đi mách đi, tôi chờ.”
“Tôi không có hứng thú.” Tiêu Mặc nhìn anh một cái, vẻ mặt không hề thay đổi, ánh
mắt cũng vậy..
Y thu tầm mắt lại, liền lướt qua Dư Hải Dược muốn đi ra ngoài.
Nhưng lần này, y lại bị ngăn cản.
Dư Hải Dược híp mắt một cái, miễn cưỡng thả tay y ra, “Không hề lễ phép chút nào hết, tôi đã tự giới thiệu rồi, cậu thì sao?”
Tiêu Mặc trầm mặc.
Dư Hải Dược cũng không thúc giục, cứ như vậy đứng trước mặt Tiêu Mặc, tầm mắt trên người Tiêu Mặc dạo qua một vòng lại một vòng, không hề sốt ruột chút nào.
Chẳng lẽ anh Hải của họ coi trọng tiểu bạch kiểm lạnh muốn chết này? Bọn họ phải đổi chị dâu?
“Anh Hải.” Gã đeo kính hỏi, “Người này xử lý như thế nào?”
Dư Hải Dược búng tàn thuốc, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng, ném câu tiếp theo, “Cho nó thêm tí nước, để đầu óc nó thanh tỉnh một chút.”
Vì thế tên mắt kính lại bị bắt trở về bên bồn nước, đầu bị ấn vào nước.
Lúc này, chuông truy bài đầu giờ vang lên.
Tiêu Mặc mấp máy môi, ánh mắt trở nên lạnh hơn.
Chú ý tới vẻ mặt biến hóa của Tiêu Mặc, Dư Hải Dược tiếp tục nhìn y, hỏi: “Muốn về học?”
Tiêu Mặc vẫn không mở miệng.
“Còn năm phút.” Dư Hải Dược nói, “Cậu nói tên và lớp của cậu cho tôi, tôi sẽ để cậu đi.”
Lúc này rốt cục Tiêu Mặc cũng nói chuyện.
“Xéo đi.”
Đàn em đứng cạnh bên Dư Hải Dược cả giận nói: “Mày nói gì, muốn bị ăn đòn à?”
Tiêu Mặc đối diện Dư Hải Dược, đứng nghiêm, quanh thân tản ra khí lạnh, mặc dù y chỉ có một mình, nhưng về khí thế lại không hề hạ phong tí nào.
Dư Hải Dược bỗng nhiên nở nụ cười, “Có cá tính, vẫn chưa có ai dám ở trước mặt tôi mà kiêu như thế.”
Anh xoay người tới gần Tiêu Mặc, hai người mặt đối mặt, khoảng cách không đến mười cm, “Thấy màn này không? Không sợ tôi đánh cậu à?”
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng của Tần Hoan.
Chẳng được bao lâu, hắn liền đi đến.
Tần Hoan nhìn thấy Tiêu Mặc bị Dư Hải Dược ngăn lại, như không có chuyện gì xảy ra mở miệng: “Làm gì đấy, mau đi học đi, tôi còn tưởng là cậu lọt hố rồi, nên đặc biệt đi tới coi có cần tìm người đào cậu ra hay không.”
Hắn nhìn về phía Dư Hải Dược, cười nói: “Đây là thế nào, không khí căng như vậy, bạn cùng bàn mới của tôi đắc tội cậu?”
“Cái đó thì không.” Dư Hải Dược ấn tàn thuốc vào trong nước, sau đó lại vứt xuống thùng rác, “Tôi đang trau dồi cảm tình với người bạn này.”
Vẻ mặt Tần Hoan thất vọng, “Tôi còn tưởng rằng bạn cùng bàn của tôi cuối cùng không phải là người lạnh lùng ngồi buồn nửa ngày không rặn nổi cái rắm, lại đi đắc tội người ta.”
Hắn thở dài, nói: “Đi thôi Tiêu Mặc, phải đi học.”
Tiêu Mặc nhìn nhìn Tần Hoan, khí lạnh bắn ra ngoài lại chậm rãi thu vào, y nhấc chân đi ra ngoài.
Lần này Dư Hải Dược không cản nữa.
Dư Hải Dược không chớp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Mặc, cho tới khi y và Tần Hoan một trước một sau ra khỏi WC, người biến mất ở góc hành lang, về tới lầu lớp mười một, mới dời mắt.
Nhưng vẻ mặt của anh tràn đầy hứng thú, đáy mắt tựa tiếu phi tiếu.
“Tiêu Mặc…à?”