Từ lầu thực nghiệm trở lại lầu lớp mười một, chuông vào học đã vang lên.
Tần Hoan và Tiêu Mặc đều không giống những học sinh khác gắng chạy ở trên hành lang thật nhanh, mà họ chỉ không nhanh không chậm mà đi.
Tiêu Mặc lại nói cám ơn với Tần Hoan.
Tần Hoan đút hai tay vào túi quần, “Ừ” một tiếng, còn nói: “Cậu không biết bên trong đang kiếm chuyện sao, còn một mình đi vào trong đó?”
“… Không chú ý.” Y quả thật không chú ý, chỉ muốn tìm một chỗ rửa mặt mà thôi.
Tần Hoan nghiêng đầu nhìn y, nhắc nhở: “Ban nãy là Dư Hải Dược lớp mười hai, về sau nếu cậu nhìn thấy cậu ta, hãy tránh xa một chút.”
Tiêu Mặc gật đầu.
Y lại hỏi: “Sao cậu lại tới đó?”
“Tôi?” Tần Hoan nói, “Không phải tôi mới vừa nói sao, thấy cậu đi nửa ngày không về, tưởng cậu lọt hố rồi, nên đặc biệt tới kiếm cậu.”
Thật ra sau khi Tiêu Mặc rời khỏi lớp, vốn là hắn chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần, nhưng giọng của Diệp Hiểu Hiểu thật sự lớn, chả khác gì cái loa.
Cậu ta sống động thuật lại Dư Hải Dược kéo Hùng Phi ban 2 tới WC lầu thực nghiệm như thế nào, lúc đó vẻ mặt của Dư Hải Dược có bao nhiêu kinh khủng, hơn nữa lớp trưởng nhắc nhở WC của tầng năm hỏng, để mọi người đi WC bên lầu thực nghiệm, hắn mới phát giác có thể bạn cùng bàn của hắn sẽ chạm phải.
Căn cứ vào tinh thần chủ nghĩa nhân đạo giúp người làm niềm vui, hắn dạo tới lầu thực nghiệm, kết quả lại thấy Tiêu Mặc bị chặn trong WC thật.
Nhưng chân tướng này hắn không định nói ra, nếu không quả thật như bị điên, người ta không thèm để ý mày, còn ưỡn mặt đi lên sân khấu.
Tiêu Mặc không nói nữa.
Rất nhanh, hai người về tới ban 3.
Đứng ở cửa, Tần Hoan hô một tiếng, “Báo cáo.”
Hắn đứng thẳng tắp, thái độ vô cùng lễ phép.
Học với Tiền Mai một năm, Tần Hoan vô cùng hiểu thái độ làm người của Tiền Mai, từ trước đến nay bả thích bắt lỗi, nếu Tiêu Mặc không hô, chắc chắn bả có thể tìm được cớ, vì thế hắn lấy cùi chỏ đụng Tiêu Mặc, nhắc nhở: “Cậu cũng mau hô đi.”
Nhưng chậm một bước.
Tiền Mai vốn đang cho các bạn nghe viết, nghe được một tiếng “Báo cáo” của Tần Hoan, thì dừng lại.
“Anh tên Tiêu Mặc đúng không?” Bà nhìn Tiêu Mặc, nói, “Anh bị câm hay gì, đến muộn mà ngay cả ‘Báo cáo’ cũng không nói?”
Tần Hoan trả lời một câu,”Cậu ấy đang chuẩn bị nói ạ.”
Tiền Mai giễu cợt nói: “Anh giả anh hùng gì? Tôi còn chưa nói anh, bài tập ngày hôm qua cả lớp chỉ có anh không nộp, anh có ý gì?”
Tầm mắt của bà lại dạo một vòng quanh tay trái bó thạch cao treo của Tiêu Mặc, sắc mặt khó coi hơn, “Các anh coi coi mấy giờ rồi, đã vào học năm phút rồi, chuông reo lâu như thế mà không biết vào, không muốn đi học thì cứ dứt khoát không tới, không ai mướn mấy anh tới!”
Lúc này, lớp trưởng đột nhiên nhắc nhở một câu, “Cô ơi, nghe viết.”
Nghe xong, Tiền Mai quay đầu, thấy mọi người đều đang nhìn bà ta, hơn nửa ngày mới áp chế tâm khẩu tức giận, “Lần này tha, trở về ngồi xuống, nhưng nghe viết các anh cũng khỏi cần nghe, nghe viết từ đơn chép năm lần, trước tan học nộp tôi.”
Bà lại trừng mắt Tần Hoan, “Còn anh nữa, tan học mang bài tập bổ túc đến.”
Tần Hoan đáp ứng, “Ờ.”
Hai người quay về chỗ ngồi xuống, Tiền Mai đã bắt đầu nghe viết lại.
Tiếng Anh dài quá, thật vất vả đến 40 phút tan học, Tiền Mai vừa đi, mọi người lập tức từ không khí trầm lặng chuyển sang vui vẻ.
Trương Tuân cầm tiền lẻ, đứng ở cửa hỏi: “Anh Tần, đi căn tin không?”
“Không đi.” Tần Hoan nói, “Cậu giúp tôi mang chai nước về, nước đá đấy.”
Trương Tuân gật đầu, “Được.”
Khương Hàng đi đến trước mặt Tần Hoan, giọng điệu mang theo xin lỗi, “Anh Tần, tại tớ, Tiền Mai mới có thể làm phiền cậu, nếu như không phải là cậu để tớ đứng đầu học kì…”
Tay của Tiêu Mặc đang viết dừng một chút, quay đầu lại nhìn thoáng qua Khương Hàng.
“Không liên quan tới cậu.” Tần Hoan ngắt lời cậu, “Vốn là tôi không ưa bả, mới nhịn không nổi mà oán bả mấy câu.”
Làm một giáo viên, lại chỉ căn cứ vào thành tích mà phân học trò ra ba bảy loại, thành tích không tốt sẽ không cho sắc mặt tốt, động một chút là mắng chửi người phê bình người, mắt trợn trắng mà gây chuyện, hắn không ưa nhất loại giáo viên này.
Khương Hàng còn muốn nói điều gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Tần Hoan, cũng nuốt xuống, không nói nữa.
“Các cậu đang nói gì thế?” Vẻ mặt Diệp Hiểu Hiểu mang bát quái chạy tới, nhìn Khương Hàng lại nhìn Tần Hoan, cuối cùng dừng tầm mắt ở trên người Tiêu Mặc, “Bạn học mới, vừa rồi hẳn không phải là gặp Dư Hải Dược đang dạy dỗ Hùng Phi nhỉ?”
Cậu ta mới từ ban 2 về, đào được không ít tin mới.
Khương Hàng hừ một tiếng, vô cùng phản cảm với cái tên “Dư Hải Dược” mà Diệp Hiểu Hiểu nhắc tới.
Tiêu Mặc ngẩng đầu nhìn Diệp Hiểu Hiểu, không trả lời cậu ta.
Bởi vì thấy Tần Hoan và Tiêu Mặc đã thân nhau, vì thế Diệp Hiểu Hiểu tất nhiên cũng nhét Tiêu Mặc vào trong vòng, cậu ta nhỏ giọng nói: “Tớ nói với cậu này, Dư Hải Dược là trùm trường trường học của chúng ta, người cực kỳ to ác hơn nữa ông nội gã có tiền, cho trường chúng ta 2 tòa, ba gã lại là Thị trưởng thành phố, bởi vậy từ hiệu trưởng, cho tới giáo viên và bạn học, đều kính gã, không ai dám đắc tội gã.”
Cậu ta nhìn Tiêu Mặc, nói tiếp: “Vậy nên, nếu vừa rồi cậu tình cờ gặp gã, còn không cẩn thận buông lời đắc tội gã, tốt nhất là nên vội xin lỗi, cậu vừa mới chuyển đến, cái gì cũng không biết, gã cũng không đến nổi mang thù đến nước này, có lẽ có thể tranh thủ xử lý khoan hồng.”
Nhìn thấu ý tốt từ trong mắt Diệp Hiểu Hiểu, mặc dù Tiêu Mặc không có vẻ gì, nhưng cũng mở miệng, “Ừm, cảm ơn.”
Nghe thấy những lời này, Diệp Hiểu Hiểu kinh ngạc.
Cuối cùng thì bạn học mới cũng nói câu đầu tiên với cậu, không hề coi thường cậu!
Xem ra anh Tần đã chinh phục bạn học mới.
Diệp Hiểu Hiểu chớp mắt, lại hỏi: “Đúng rồi, anh Tần ban nãy đi cứu cậu hả?”
Đây là lần đầu cậu bị Tần Hoan ngắt ngang bát quái đấy, hơn nữa Tần Hoan còn đặc biệt hỏi cậu là Dư Hải Dược mang Hùng Phi đi đâu, kết hợp với nhắc nhở của lớp trưởng, rồi sau đó Tần Hoan và Tiêu Mặc đồng thời trở về, cho nên có thể khẳng định, chắc chắn là Tần Hoan đi tìm Tiêu Mặc.
Cậu tò mò quá!
Nhưng mà Tiêu Mặc cúi đầu bắt đầu
làm bài tập lần nữa, không để ý tới cậu.
Diệp Hiểu Hiểu lại niệm nửa ngày bên tai của Tiêu Mặc, nhõng nhẽo đòi hỏi các loại, thấy Tiêu Mặc hoàn toàn không nhìn mình, hết sức chuyên chú mà làm bài, rốt cục cậu cũng buông tha, đặt hy vọng trên người Tần Hoan, vẻ mặt viết ba chữ “Xin kể”*, “Anh Tần, bằng không thì anh kể đi?”
*求告诉: Khẩn cầu tố
“Muốn biết?” Tần Hoan cười với cậu, sau đó ngoắc ngoắc đầu ngón tay.
Diệp Hiểu Hiểu dùng sức gật đầu, rất là vui vẻ chạy đến trước mặt Tần Hoan, mượn chỗ của bạn học phía trước Tần Hoan ngồi xuống, còn xít đầu tới.
Tần Hoan nhìn cậu, rút bản mặt tươi cười lại, tiện tay quơ cuốn sách tiếng Anh, nện xuống đầu cậu.
Diệp Hiểu Hiểu: “…”
Tiết sau đó cũng không khó như tiết anh văn nữa, trong đó còn có một tiết mỹ thuật tạo hình, vì thế rất nhanh thì tới lúc tan học.
Sau khi tan học, Tần Hoan được mời chơi bóng như trước.
Mà Tiêu Mặc tiếp tục ở lại lớp, đeo tai phone vừa nghe tiếng Anh vừa làm bài tập.
Hôm nay là ngày Tào Di Cảnh và La Âm trực nhật, mà Tào Di Cảnh vừa hết giờ đã chạy mất bóng, chỉ còn lại có La Âm làm vệ sinh một mình.
Tiết cuối là tiết số học, thầy dạy toán số có vóc người cao ngất, thói quen mà viết phía trên, mà dáng La Âm không cao, dù là nhảy cẫng lên, cũng mới miễn cưỡng đủ đến một chữ phía trên, chớ nói chi là còn phải dùng giẻ lau một lần.
Cô nàng nhảy nửa ngày, cuối cùng cũng lau hết chữ, kế tiếp thì liền chuẩn bị đi tìm ghế leo lên.
Nhưng mà cô vừa mới đi tới vị trí của mình, ngẩng đầu một cái, chỉ thấy Tiêu Mặc vốn đang làm bài tập không biết đi tới bục giảng tự lúc nào, cầm giẻ lau trong tay, giúp cô lau bảng đen.
Tiêu Mặc 1m75, không cao lắm, nhưng tay dài, vẫn đủ để với tới, chẳng được bao lâu, liền lau bảng sạch sẽ.
Y vẫn đeo tai nghe như cũ, sau khi để khăn lau xuống, liền chuẩn bị đi rửa tay, La Âm vội vàng gọi y, ” Chờ, chờ một chút.”
Tiêu Mặc dừng lại, nghiêng người nhìn cô.
“Cảm ơn.” La Âm nói xong, lại bắt đầu lấy khăn lau trên bục giảng, đi nhanh đến bên người Tiêu Mặc, “Đi chung đi, tớ cũng muốn rửa.”
Vừa lúc Tần Hoan thấy hết bóng lưng của hai người, nhịn không được nhíu mày.
Thật ra bạn cùng bàn còn rất lấy giúp người làm niềm vui?
__
Nói khéo thì cũng khéo, Tần Hoan ra trạm xe lửa, chuẩn bị về nhà, lại đụng phải Tiêu Mặc.
Lần này Tiêu Mặc đang cho chó ăn.
Lại còn là con đường về nhà mà hắn phải đi qua.
Tần Hoan bị bắt ngừng lại.
Hắn đứng cách Tiêu Mặc hai thước xa xôi, không chớp mắt nhìn Tiêu Mặc.
Lúc này Tiêu Mặc rũ mắt nhìn chăm chú vào hai con chó hoang đang ăn đồ ăn, vẻ mặt dịu hẳn đi, khóe miệng còn hơi cong lên, là đang cười.
Nhìn thấy nụ cười này, Tần Hoan cảm thấy kinh ngạc.
Hắn nghĩ, thì ra bạn cùng bàn cũng cười nữa.
Hơn nữa cười rộ lên thật đẹp mắt.
Tựa hồ chú ý tới có người đang nhìn mình, Tiêu Mặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Hoan đứng ở cách đó không xa, y sửng sốt một chút.
Tiếp theo chớp mắt một cái, độ cung bên khóe miệng y biến mất sạch sẽ, khôi phục thành như ở trong trường học, mặt không chút thay đổi, bộ dạng tối tăm trầm thấp.
Tần Hoan: “…”
Tần Hoan liếc nhìn hai con chó vây quanh ở bên người Tiêu Mặc, cũng không đi qua, hắn giơ tay lên tiếng chào, “Hey, bạn cùng bàn.”
Tiêu Mặc gật gật đầu với hắn.
Tần Hoan hỏi: “Nhà cậu cũng ở gần đây?”
Tiêu Mặc nghĩ nghĩ, chỉ chỉ một tiểu khu không xa phía trước, “Chỗ đó.”
Tần Hoan theo ngón tay của y nhìn sang, thấy rõ chỗ đó, nói: “Chúng ta ở gần quá, nhà của tôi thì lại đi thêm lên trước 5 phút.”
Nói xong, hắn lại nhìn con chó bên người Tiêu Mặc một chút, thấy chúng nó đã ăn xong đồ rồi, đang ngoắc cái đuôi nhìn mình chằm chằm, vội lui về phía sau mấy bước.
Tiêu Mặc nhìn hắn, ánh mắt có thêm vẻ nghi hoặc.
“Cậu không về?”
“Về chứ.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn vẫn không có ý định đi lên trước.
Tiêu Mặc lại nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên hiểu ra gì đó, y hỏi: “Cậu sợ chó?”
Vẻ mặt Tần Hoan cứng đờ, “…Ha ha ha, sao lại vậy được!”
Hắn đổi lại vẻ mặt buông lỏng, cười nói: “Tôi rất thích chó á, bọn nó vô cùng đáng yêu, sao tôi lại sợ được chứ.”
Nhưng giây kế tiếp, hắn liền lập tức tự vả.
Chỉ thấy hai con chó đột nhiên chạy tới Tần Hoan, Tần Hoan biến sắc, theo bản năng xoay người chạy, tốc độ rất nhanh, căn bản không cách nào lại tiếp tục diễn “Không sợ chó”.
Hắn chính là sợ á, hơn nữa còn sợ gần chết.