Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 90


trước sau

Tiêu Nguyệt Mai cũng không nói cho Tiêu Mặc nguyên nhân lúc trước Lí Tư đột nhiên chạy đến văn phòng của cha Tiêu chửi đổng lên, cho nên Tiêu Mặc không biết Lâm Chí Phong thích cha Tiêu. Bởi vậy lúc này nghe xong lời Dư Hải Dược nói, y cau mày, không hiểu nói: “Lâm Chí Phong không muốn người khác nhắc tới án tử của cha tôi?”

Dư Hải Dược nói: “Tôi cũng nghe tin đồn.”

Anh kể lại tóm tắt câu chuyện một lần, “Chắc là năm kia, Lâm Chí Phong đã trở lại một lần, sau đó tự mình chạy tới mộ đợi một đêm, nhưng trước sau gì cũng không đi vào, một người bạn của gã biết được chuyện này, sau khi nhậu nhẹt say về thì cười nhạo gã nhát gan, còn hỏi gã là có phải hổ thẹn trong lòng hay không, nếu không thì sao đã tới rồi mà không dám đi gặp cha cậu một lần……Hắn ta thật ra là lúc đó uống say nên mới nói sảng, nhưng Lâm Chí Phong vẫn không tha cho hắn. Chuyện về sau, cậu có thể tự tưởng tượng hình ảnh ‘Trời lạnh rồi, để X thị phá sản đi’ – – hắn ta quả là đã chạm vào vảy ngược của Lâm Chí Phong, kết quả là bị đì rất thảm, ngay cả cha mẹ cũng bị cảnh sát bắt……Người trong nahf ấy đều tự lập nghiệp, cha mẹ bị xử ít nhất mười năm mới ra ngoài.”

Việc này đều là Dư Hải Dược nghe được từ đám đàn đúm chơi chung, tất cả mọi người đều có máu lắm mồm, thích bàn mấy việc này sau khi ăn uống no nê, nghị luận sau lưng, Dư Hải Dược trước giờ chỉ nghe, không tham gia đề tài, nếu không cố nghĩ lại, thật đúng là không nhớ nổi.

Tiêu Mặc nhanh chóng bắt được trọng điểm bên trong, “Cậu nói Lâm Chí Phong năm kia đã trở lại, hơn nữa muốn đi viếng ba tôi?”

“Có lẽ là vậy.” Dư Hải Dược nói, “Có thể tin cậy được hay không thì cũng không chắc lắm, các cậu biết người bên cạnh tôi đều là lũ nhàn rỗi không có chuyện gì làm mà, mọi người đều là cái loa di động, tới chỗ của tôi, rốt cuộc có mấy phần thật mấy phần giả, có nói ngoa bao nhiêu, không ai biết được.”

Tần Hoan đã từ chỗ ba Tần biết được chuyện Lâm Chí Phong thích cha Tiêu, cũng biết Lí Tư vì Lâm Chí Phong giận chó đánh mèo cha Tiêu, tranh chấp với cha Tiêu, vụ tranh chấp này trở thành động cơ phạm tội của cha Tiêu, nếu Lâm Chí Phong biết chuyện này, như vậy gã sẽ không dám nhìn là chuyện bình thường.

Điểm chú ý của Tần Hoan cũng không ở trên người Lâm Chí Phong, mà là Chu Tranh, một người có thể vừa cười vừa hành hạ mèo, thật sự không có vấn đề sao?

Hỏi anh: “Dư Hải Dược, còn về Chu Tranh, cậu biết được nhiều ít?”

“Chu Tranh sao?” Dư Hải Dược liền nghĩ tới con mèo năm đó, anh nhịn không được mà nổi da gà cả người, “Ba của gã có làm ăn với ông nội tôi nên hay lui tới, muốn nói có quen hay không, trong ba người này thì tôi quen gã ta nhất, nhưng nói tới hiểu rõ thì tôi không hiểu gã ta lắm.”

Anh lại bật mod châm chọc, “Nói vậy, từ tính cách bọn tôi có thể là đồng loại – – trong ngoài không đồng nhất, cố chấp biến thái………Tất nhiên là tôi tuy có bệnh, nhưng vẫn không tới mức biến – thái đến mức ngược đãi động vật. Nhưng gã ta cũng rất lợi hại, song thương đều cao, không chỉ có thể chơi với đám nhà giàu vô ăn vô học, học thức sâu xa, lại cũng quen được không ít nhân tài đứng đầu các lĩnh vực, điển hình của con nhà người ta.”

Dư Hải Dược tiếp xúc với Chu Tranh cũng không được coi là nhiều, chỉ có ba lần. Một lần là tiệc thôi nôi của con trai nhỏ Chu gia, một lần là tiệc mừng thọ 60 tuổi của ông cụ Dư, còn có một lần, là tại một câu lạc bộ tư nhân.

Mà lúc thấy Chu Tranh ngược đãi mèo, là Dư Hải Dược và ông cụ Dư đại diện cho Dư thị đi tham gia một buổi tiệc.

Khi đó Dư Hải Dược mới 9 tuổi.

Lúc này, chuông tan học vang lên.

Dư Hải Dược duỗi người đứng lên, “Được rồi, chuyện có thể nói cho các cậu biết tôi đều đã nói hết rồi, những chuyện khác các cậu có thể tiếp tục hỏi Từ Hạo Xương…… Đúng rồi, tôi đề nghị là các cậu đừng tùy tiện liên hệ với Chu Tranh……Lời nói của Chu Tranh, độ tin tưởng không cao lắm.”

Anh nhìn về phía Tiêu Mặc, thái độ rất chắc chắn, “Hơn nữa người cậu muốn tìm thật sự, là Lâm Chí Phong nhỉ?”

Tiêu Mặc không giấu diếm, “Đúng.”

Dư Hải Dược không tiếp tục đề tài này nữa, anh mạn bất kinh tâm cười cười, “Có việc thì cứ tìm tôi, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ làm một ít việc thiện – – đó là nếu tôi có thể giúp một tay.”

Anh nói xong lại nhìn về phía Khương Hàng, “Đi chung hay là tối nay tôi liên lạc với em?”

Khương Hàng nhìn anh một cái, sau đó nâng mộtbàn tay lên giơ giơ.

Dư Hải Dược nhân cơ hội sờ tay Khương Hàng một cái, “Đi, tôi đi trước.”

Dư Hải Dược đi rồi, Tần Hoan kéo Tiêu Mặc đứng lên, “Chúng ta cũng nên quay về lớp.”

Khương Hàng đi theo phía sau bọn họ, do dự một lát, kêu Tiêu Mặc một tiếng, “Có cái gì thì tớ có thể giúp một tay không?”

Nghe nói thế, Tiêu Mặc dừng lại, y nhìn Khương Hàng, nhẹ nói: “Nếu có cần tới, tớ nhất định sẽ tìm cậu.”

Khương Hàng nở nụ cười, “Ừ, cậu đừng có quên đó.”



Từ Hạo Xương đáp ứng địa điểm gặp mặt, là một quán cơm tư gia ở ngoại ô.

Địa điểm không khó tìm, cho dù Tiêu Mặc và Tần Hoan không phải hội viên, cũng có thể đi vào.

Dư Hải Dược nói, Từ Hạo Xương hẹn người ta, cơ bản đều hẹn ở câu lạc bộ tư nhân, lần này chỉ là do nhân nhượng đám Tiêu Mặc thôi.

Ba giờ chiều thứ bảy hôm đó, Tiêu Mặc và Tần Hoan đến đúng giờ hẹn.

Dựa theo thói quen của Từ Hạo Xương, gã đang nhân nhượng đám Tiêu Mặc, cũng sẽ không chọn chỗ quá kém, quan cảnh của quán cơm tư gia này thanh tịnh và đẹp đẽ.

Nữ phục vụ đứng ở cửa tiếp khách đã sớm nhận được thông báo của Từ Hạo Xương, nghe thấy Tần Hoan cùng Tiêu Mặc nói muốn tìm Từ Hạo Xương, liền trực tiếp dẫn họ tới phòng.

Cô dẫn họ tới cửa, liền xoay người đi.

Tần Hoan cầm tay của Tiêu Mặc, “Đi vào nhé?”

Đón lấy ánh mắt lo lắng của Tần Hoan, Tiêu Mặc nhàn nhạt nở nụ cười, để Tần Hoan đừng lo lắng, “Ừm, vào thôi.”

Tiêu Mặc gõ cửa một cái, sau khi có tiếng trả lời từ bên trong, liền đẩy cửa ra.

Từ Hạo Xương dịu quặt như không xương không cốt vậy, cả người co rút trên sô pha, gác chân chơi điện thoại, bên cạnh còn có một phục vụ bóc quýt cho gã ăn. Gã thấy đám Tiêu Mặc, nhếch mày, “Người Dư Hải Dược nói chính là các cậu?”

Tiêu Mặc nhìm gã đăm đăm, “Là tôi muốn tìm anh.”

Từ Hạo Xương ra hiệu cho phục vụ lui ra, sau đó ngồi dậy, chỉ chỉ vị trí đối diện mình, “Lại đây ngồi.”

Tiêu Mặc kéo Tần Hoan đi thẳng qua ngồi.

Từ Hạo Xương nhìn Tiêu Mặc không rời mắt, sau một lúc lâu nói: “Cậu trông có hơi quen mắt, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”

Tiêu Mặc ngữ khí thản nhiên, “Có lẽ.”

“Vậy thì đã từng gặp rồi.” Từ Hạo Xương có một đôi mắt hoa đào, mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ tía, gã rót cho mình một ly rượu đỏ, rồi lắc lắc ly đế dài, “Cũng không thể là tôi nợ đào hoa gì đó chứ? Hai người
các cậu có chị không?”

Tiêu Mặc lắc đầu, “Không phải.”

Mặt Tần Hoan đen lại, “Bọn tôi không có chị.”

Từ Hạo Xương nhẹ nhàng thở ra, “Vậy là tốt, nếu không để cho vị kia nhà tôi biết, lại sẽ ồn ào đòi bỏ nhà đi.”

Gã nhấp một hớp rượu đỏ, rồi nói: “Ngồi không chán lắm, vừa ăn vừa nói chuyện đi, tuổi của các cậu không kém Dư Hải Dược lắm, vậy thì không thể uống rượu, nước trái cây được chứ?”

Nói xong gã liền nhấn chuông phục vụ, chọn một phần nước trái cây, rồi lại thêm mấy món ăn.

Từ Hạo Xương quả thật như Dư Hải Dược nói, rất dễ nói chuyện, hơn nữa mới gặp như đã quen, trực tiếp bật mod trò chuyện việc nhà.

“Các cậu vẫn là học sinh nhỉ?”

“Ừ.”

“Nhất Trung?”

“Ừ.”

“Lớp 12?”

“Lớp 11.”

……

Hình thức một hỏi một đáp làm cho Từ Hạo Xương dần dần cảm thấy không thú vị, gã nằm úp sấp lên bàn, tựa tiếu phi tiếu, “Các cậu chơi vấn đáp với tôi đấy à? Không lằng nhằng nữa, các cậu nói thẳng đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Tiêu Mặc nhìn gã, nói thẳng: “Anh biết Trần Phi không?”

Từ Hạo Xương sửng sốt: “Ai?”

“Trần Phi.” Tần Hoan lấy điện thoại di động ra, đưa tấm ảnh mà hắn chụp ra, “Chính là người này.”

Từ Hạo Xương nhìn chằm chằm tấm ảnh hồi lâu, cuối cùng mới nhớ lại, “Đây là quỷ xui xẻo mấy năm trước đắc tội Chí Phong nhỉ, sao lại biến thành như vậy?!”

Gã ngẩng đầu, “Các cậu tìm tôi hỏi hắn làm gì? Tôi không quen hắn.”

Tiêu Mặc nói: “Tôi muốn biết nguyên nhân lúc ấy mấy người các anh bắt nạt hắn, rồi sao lại hại hắn bị đuổi học.”

Từ Hạo Xương kinh ngạc nhìn Tiêu Mặc một cái, “Làm sao mà các cậu biết được?”

Gã híp mắt, sau khi nhìn Tiêu Mặc hồi lâu, trong đầu lục lại ấn tượng về Tiêu Mặc, đột nhiên linh quang của gã chợt lóe —

“Tôi nhớ ra cậu rồi.” Từ Hạo Xương nói, “Cha cậu là Tiêu Cần?”

Ánh mắt của Tiêu Mặc sâu hun hút, “Đúng.”

Từ Hạo Xương gắp miếng thịt giòn rụm mà phục vụ mới vừa đem lên, rồi uống ngụm rượu đỏ, không có tâm trạng phẩm rượu, “Nguyên nhân bắt nạt Trần Phi ư? Hừ, nể mặt cha cậu, tôi sẽ nói cho cậu biết rõ — Hắn đắc tội Chí Phong. Lâm Chí Phong, cậu từng nghe tên anh ấy chưa? Chí Phong và Trần Phi cùng túc xá, dù túc xá chỉ để trang trí, nhưng thỉnh thoảng anh ấy cũng sẽ ở lại một hai ngày. Ban đầu, Chí Phong xem thường Trần Phi không có tiền, mỗi ngày đều bán bánh mì dưa muối, cảm thấy hắn đáng thương, lòng đồng tình trào dâng, mỗi lần về kí túc xá đều sẽ mang một ít đồ ăn đóng gói về cho hắn ăn…….Nhưng mà Trần Phi người này tâm cao khí ngạo, lại cảm thấy toàn thế giới đều thiếu nợ hắn, lòng tốt của Chí Phong, lại bị hắn xuyên tạc thành bố thí.

Đấy là chuyện học kì hai của năm nhất đại học, lần đó trường tổ chức một cuộc thi, Chí Phong không biết chập mạch chỗ nào, đột nhiên cảm thấy hứng thú muốn báo danh tham gia, Trần Phi cũng có tham gia — hạng nhất cuộc thi, có thể nhận được một vạn tiền thưởng. Kết quả thi đấu không có gì hay ho, Chí Phong thắng Trần Phi.

Trần Phi phát khùng, hắn nói Chí Phong đi quan hệ……Các cậu nghĩ thử đi, đó là ai? Một trận đấu nho nhỏ, Chí Phong muốn thắng còn cần phải dựa vào quan hệ ư? Hơn nữa thắng có chỗ tốt gì? Chỉ 1 vạn tệ tiền thưởng, rớt trên đất chúng tôi cũng không thèm liếc nhìn một cái, cũng chỉ có hắn ta coi như hiếm.

Chí Phong thù và ghét nhất là người khác vứt thể diện của anh ấy, Trần Phi trước mặt mọi người nói anh ấy, khiến anh ấy bị chỉ trỏ, dù là tâm không thẹn nhưng giận lắm chứ. Chí Phong cảm thấy đồng tình của mình trước giờ với Trần Phi như là nuôi chó — cho chó ăn cũng còn tốt hơn Trần Phi một chút, ít nhiều gì thì nuôi chó nó cũng thân mình. Sau chuyện này, Chí Phong bắt đầu ngắm vào Trần Phi, bọn tôi đều theo phe Chí Phong, hơn nữa việc bắt nạt Trần Phi, coi như giết thời gian, bắt nạt chung với nhau.”

Từ Hạo Xương nói tới đây, ngừng lại, gã nhìn Tiêu Mặc một cái, “Nhưng cậu muốn hỏi vì sao lại đi hại Trần Phi, khiến hắn bị đuổi học…..Cậu xác định muốn biết ư?

Tiêu Mặc yên lặng trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Anh vì sao lại nể tình cha tôi mà nói cho tôi biết?”

Từ Hạo Xương trả lười một nẻo: “Thì cũng tại cậu chạy tới hỏi tôi vụ ân oán của chúng tôi với Trần Phi, tôi cũng rất tò mò, cậu có thể nói cho tôi nguyên nhân không?”

Gã thuận tay rót hai ly nước trái cây đưa lên trước mặt Tiêu Mặc cùng Tần Hoan, “Không mấy để tôi đoán nguyên nhân…..Cậu muốn kháng án cho cha cậu?”

Tiêu Mặc mím chặc môi, vẻ mặt lạnh xuống

Từ Hạo Xương ôm gối ôm vào ngực, miễn cưỡng lùi ra sau ngồi lên sô pha, “Thật ra Chí Phong cũng không tin là Tiêu Cần giết người.”

Tiêu Mặc giật mình.

Từ Hạo Xương nghĩ nghĩ, nói: “Nói thật thì tôi cũng không tin, Tiêu Cần…….Tôi cũng không quen thân với ông ấy lắm, cũng không học lớp của ông ấy, nhưng thanh danh trong trường của ông rất tốt, ai cũng nói ông là một thầy giáo tốt, người hiền lành, bằng không Chí Phong cũng sẽ không…….”

Gã dừng một chút, nhìn Tiêu Mặc, cuối cùng cũng không nói ra.

Từ Hạo Xương vài lần muốn nói lại thôi, nếu liên lạc lại với Dư Hải Dược, Tiêu Mặc sắc mặt tái nhợt, đầu ngón tay cũng phát run, “Lâm Chí Phong và cha tôi…..Rốt cuộc là có quan hệ gì?”

Từ Hạo Xương thừa biết quan hệ của Tiêu Mặc cùng Tần Hoan, gã ho khan một tiếng, nói: “Cậu là con trai của Tiêu Cần, lại đang điều tra lại án tử năm đó, Chí Phong cũng từng tìm người điều tra, tiếc là cũng không tra được gì….Vậy thì tốt quá rồi, tôi giúp cậu liên hệ cho anh ấy, các cậu nói chuyện với anh ấy đi.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện