Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 91


trước sau

Bây giờ là buổi sáng ở San Francisco, lúc nói Từ Hạo Xương vẫn chưa nhận ra việc lệch múi giờ, nhưng khi nhớ ra, thì gã đã nói huỵch toẹt ra rồi.

Ngay sau khi nói xong, gã đã bị hai cặp mắt nhìn chằm chằm, một trong đó có ánh mắt lấp lánh. Ánh mắt như vậy, khiến gã thật sự không cách nào nói ra lời đổi ý, cho nên do dự một lát, gã vẫn gửi một lời mời video cho Lâm Chí Phong.

Thử trước một lần vậy.

Sau khi video được gửi đi, cả ba đều nhìn chằm chằm vào điện thoại, bất động.

10 giây, 20 giây, 30 giây… Bên kia vẫn chưa đáp lại.

“Thôi, lần sau có cơ hội… ” Từ Hạo Xương còn chưa nói xong, bên kia liền chấp nhận, ống kính thay đổi, chiếu ra khuôn mặt của một người đàn ông đẹp trai. Đó là Lâm Chí Phong.

Lâm Chí Phong rất đẹp trai, thần thái và khí chất lại có chút khác biệt so với tuổi tác của gã, không giống Từ Hạo Xương, ăn mặc thời trang, mà là bộ âu phục nghiêm cẩn ba món, tóc chải ngược về sau, lộ ra cái trán đầy đặn, trông càng thành thục ổn trọng.

Gã vẫn còn làm việc, giữa lông mày lộ ra sự mệt mỏi, phía sau là một cửa sổ sát đất lớn, từ ống kính có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ bên ngoài, là một thành phố không bao giờ ngủ.

“Hạo à, muộn như vậy tìm anh có chuyện gì?”

“Anh, không phải em đang tìm anh.” Từ Hạo Xương nhỏ hơn Lâm Chí Phong mấy tháng, trước mặt gã thường sẽ kêu một tiếng “anh trai”.

Gã ta vẫy vẫy tay với Tiêu Mặc, ý bảo Tiêu Mặc đi qua, sau đó chuyển  ống kính đến trước mặt Tiêu Mặc, “Là cậu ấy tìm anh, nhìn quen không? Cậu ấy là Tiêu Mặc, con trai của Tiêu Cần.”

Nghe được cái tên “Tiêu Cần”, Lâm Chí Phong giật mình, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia phức tạp.

Mấy giây sau, gã nhìn Tiêu Mặc và nói, “Ừ, anh biết.”

Tiêu Mặc nhìn người đàn ông, trực tiếp thốt lên hỏi: “Anh và cha tôi, có quan hệ như thế nào?”

Sau khi hỏi, y nhìn chằm chằm vào Lâm Chí Phong, đôi mắt của y là rất tối, căng thẳng, giống như một con thú nhỏ xù lông.

“Tôi và… ” Hầu kết của Lâm Chí Phong giật giật, hai chữ Tiêu Cần cuối cùng vẫn không nói ra, gã thấp giọng nói, “Bọn tôi không có gì. “

Họ không thể nào có quan hệ được.

– Tiêu Cần rất thẳng, anh ấy yêu vợ, yêu con trai rất nhiều, gia đình ba người sống rất hạnh phúc.

Dù gã có thích đến mức nào đi nữa, thì cũng không thể nào chen vào được.

Nghe xong, Tiêu Mặc thả lỏng trong nháy mắt, tay nắm quần buông ra.

Tần Hoan đứng sau lưng y, đè lên vai y, Lâm Chí Phong nhếch mày, hỏi: “Cậu đặc biệt đi tìm Hạo như vậy, lại thông qua Hạo để tìm tôi, là muốn hỏi chuyện gì? “

“Trần Phi.” Tiêu Mặc nói, “Tôi muốn hỏi anh chuyện về Trần Phi.” “

Lâm Chí Phong cũng không quên Trần Phi, “Cậu hỏi thằng đó làm gì?” “

Lúc này Từ Hạo Xương đúng lúc chen mạt mình vô, rồi cắm thêm một câu, “Tiêu Mặc đang điều tra vụ án của cha cậu ta, muốn kháng án cho Tiêu Cần, anh, lúc trước anh cũng từng tìm người điều tra mà nhỉ? Anh cứ nói những gì anh đã tra được với Tiêu Mặc đi, chia sẻ thông tin chung để sẽ càng dễ tìm ra manh mối ah. “

Lâm Chí Phong nhíu mày, tầm mắt của gã lướt qua khuôn mặt bự chảng của Từ Hạo Xương, nhìn chằm chằm Tiêu Mặc, “Cậu đến hỏi tôi chuyện về Trần Phi, có phải đã tra được cái gì không? Chuyện này có liên quan gì đến Trần Phi không?”

Gã tháo cà vạt bằng một tay, mở mấy cái nút áo sơ mi, sắc mặt xen lẫn phấn khích, giọng cao hơn một chút.

“Vào tháng 11, tôi đi viếng cha tôi, nhìn thấy anh ta trong nghĩa trang, sau đó tôi đi gặp anh ta, anh ta che che giấu giấu … Tôi liền liều lĩnh xuống tay với anh ta.” Tiêu Mặc nói xong, hỏi Lâm Chí Phong, “Tại sao lúc trước anh cứ nhất định phải khiến cho gã bị đuổi học? “

Lâm Chí Phong hỏi: “Điều này có liên quan gì đến vụ án không?” “

Tiêu Mặc nói: “Miễn là có bất cứ điều gì liên quan đến Trần Phi, tôi đều phải tra.”

Lâm Chí Phong cách màn hình nhìn Tiêu Mặc, đón lấy ánh sáng trong mắt Tiêu Mặc, gã ta chậm rãi nói: “Đã nghe ‘Bát gạo nuôi ân, đấu gạo nuôi thù’* chưa? – Lúc cậu giúp một người vào lúc họ đang cần cậu nhất, dù chỉ là một ân huệ nhỏ, thì họ sẽ biết ơn cậu, nhưng cậu cứ luôn giúp họ, chăm sóc họ, sẽ làm cho họ nảy sinh ra ý nghĩ ỷ lại, một khi cậu ngừng giúp họ, phần ân này sẽ trở thành oán, đến cả cậu họ cũng sẽ trả thù. Mà Trần Phi, chính là loại người này. Hạo hẳn là đã nói với cậu ân oán của tôi và Trần Phi, nhưng đó chẳng qua chỉ là việc cỏn con, tuy tôi mang thù, nhưng không đến mức làm tôi ghét nó đến mức muốn nó cút… Sự thật là những gì nó đã làm đằng sau rất là khốn nạn, điển hình của việc vong ơn phụ nghĩa!”

“Anh, chờ một chút.” Từ Hạo Xương ngắt lời Lâm Chí Phong, “Tay em mỏi, để người ta cầm điện thoại.”

Gã nói rồi, đưa điện thoại của mình cho Tiêu Mặc cầm, “Cậu tự cầm đi rồi hai người nói chuyện, tôi đi ra ngoài hóng gió.”

Tần Hoan tìm mấy quyển sách trong túi ra, làm một cái giá đỡ đơn giản, để điện thoại dựa trên đó, rồi ngồi xuống cạnh Tiêu Mặc.

Lâm Chí Phong thấy ống kính cố định, mới tiếp tục nói: “Cậu có biết năm Trần Phi học năm thứ hai, chọn lớp lịch sử tự chọn của cha cậu không? “

Tiêu Mặc gật đầu, “Ừm, Trần Phi có nói. “

Lâm Chí Phong đổi tư thế ngồi, xoa xoa mái tóc được cố định bằng gel, tóc rũ xuống, khiến cả người gã trông trẻ hẳn lại, “Nếu nói về một ưu điểm của Trần Phi, có lẽ chính là sự khắc khổ chịu học, thành tích của nó cũng tạm được, quả thật tốn nhiều công sức ở phương học tập, cũng là bởi vì điểm này, mới làm cho Tiêu… Cha cậu có cái nhìn khác về nó, rất quan tâm nó về mặt học tập và cuộc sống.

Cha của cậu biết gia đình của Trần Phi khó khăn, vẫn luôn làm việc bán thời gian ngoài giờ học, học phí, chi phí sinh hoạt đều tự nó kiếm, liền tìm cách giới thiệu cho nó một số công việc nội bộ trong trường, cũng như công việc dịch thuật, còn muốn kéo nó vào chủ đề nghiên cứu của riêng anh ấy – để trả tiền, anh ấy xuất tiền túi của mình.

Đáng tiếc Trần Phi trời sinh đã tự ti, tính cách âm u, tâm lý thù phú rất nặng, luôn coi thường người có tiền – công việc trong trường nó làm chung với một nam sinh nhà khá giả, cũng vì nam sinh kia đến muộn vài lần, lại còn hay gọi điện thoại, nên nó liền âm dương quái khí, đá xéo đối phương không làm việc đàng hoàng, ý chỉ đối phương là một đứa ăn hại dựa vào nhà có tiền… Cả hai đánh nhau, cuối cùng họ bị mất việc.

Sau đó, nó tìm cha cậu, muốn cha cậu xin cho nó, nhưng đã bị cha cậu từ chối – anh ấy cũng nói với Trần Phi, hy vọng Trần Phi thay đổi tính tình của nó, nếu không sau này ra khỏi xã hội khó ở chung được với người khác. Trần Phi không nghe, ngược lại còn nhờ cha cậu đề cử công việc, nhưng lại bị từ chối.

Sau nhiều lần bị từ chối, trong lòng Trần Phi sinh ra oán hận, nó mở
bài nặc danh trên diễn đàn trường mắng nhiếc cha cậu, hơn nữa còn đồn cha cậu mập mờ với một bạn học nữ, khiến anh ấy bị nhà trường quấn lấy hỏi rất lâu… Đó là lý do tại sao tôi không thể chịu đựng được, làm cho nó bị đuổi học. “

Lâm Chí Phong không nói trước mặt Tiêu Mặc mấy chữ “Tôi thích cha cậu”, tình cảm của gã ta đối với Tiêu Mặc rất phức tạp, nhưng có một điều gã ta không thể phủ nhận, Tiêu Mặc là người nối huyết mạch của Tiêu Cần, gã không thể làm y bị tổn thương.

Tiêu Mặc gần như là đã đoán được, cũng không hỏi về vấn đề này nữa.

Cho dù đó là Từ Hạo Xương, hay là Lâm Chí Phong, lòng tốt của họ, y đã nhận được.

Nghe Lâm Chí Phong nói xong, Tần Hoan rất khiếp sợ, tam quan đều bị Trần Phi phá hủy, thốt lên: “Đây không phải là ‘Đông Quách tiên sinh và sói’ sao? “

“Đúng vậy, bản thực tế luôn.” Lâm Chí Phong dường như nhớ lại dáng vẻ năm đó của Tiêu Cần, giọng nói dịu lại, “Cha của cậu, thực sự là một người đàn ông tốt. “

Năm đó bọn họ vốn không quen biết, rõ ràng những người khác đều trốn rất xa, nhưng lại chỉ có Tiêu Cần xông ra, cứu gã.

Còn vì đó mà bị thương.

Gã vào đại học chỗ Tiêu Cần, nhìn Tiêu Cần từ xa, mười lần gặp anh ấy chín lần giúp đỡ người khác, lúc nào cũng tươi cười, cũng ôn hòa như lúc đó cứu gã.

“Tôi biết.” Tiêu Mặc nhìn Lâm Chí Phong, lại hỏi, “Anh đã làm gì với Trần Phi, tại sao lại rõ như vậy?” “

Lâm Chí Phong đốt một điếu thuốc, “Tôi rất để ý chuyện của cha cậu, anh ấy đã từng giúp tôi, anh ấy xảy ra chuyện một cái, tôi đã sai người đi điều tra ngay … Mặc dù Trần Phi rất thông minh, sử dụng IP ở nước ngoài, nhưng sau đó sự oán hận đấy của nó đã được thể hiện trên khuôn mặt, rất dễ tìm ra. “

Tiêu Mặc khàn giọng nói: “Tôi nghe nói anh đã từng muốn đến thăm cha tôi, đúng không? “

“Đúng, nhwmg tôi đã không đi vào.”  Làn khói quanh quẩn mập mờ trước mặt Lâm Chí Phong, khuôn mặt của gã ta ẩn ở phía sau, hơi nhìn không rõ vẻ mặt, “Tôi không dám đi vào, chỉ ở bên ngoài đợi cả đêm…”

Tiêu Cần trong trí nhớ của gã vẫn luôn ôn nhuận như ngọc, thân thiết với người khác, chứ không phải vĩnh viễn dừng lại trong tấm ảnh lạnh như băng trên bia mộ.

(Clm, thương anh Phong quá QAQ)

Tiêu Mặc rũ mắt xuống, “Đó là tất cả những gì tôi muốn hỏi, cảm ơn anh.”

“Đổi lại, tôi hỏi cậu một chuyện.”  Lâm Chí Phong dập tắt điếu thuốc và lấy lại hình dáng nghiêm túc của mình, “Cậu đã tra ra được gì rồi?”

“Xin lỗi, tôi không thể nói.” Tiêu Mặc nhẹ giọng nói, “Tôi vẫn chưa thể tin tưởng anh được. “

Lâm Chí Phong nói: “Cậu nên tìm một người nào đó để kiểm tra, ngày xảy ra vụ án tôi ở Singapore, bạn bè, câu lạc bộ có thể chứng minh … Còn một điều nữa, nếu tôi giết Lí Tư, tôi sẽ không bao giờ chọn cha cậu chịu tội cho tôi, huống chi tôi không hề biết Lí Tư. “

Tiêu Mặc bình tĩnh nói: “Tôi biết anh không phải là hung thủ, nhưng trước khi chưa tìm ra bằng chứng, tôi sẽ không nói với ai hết.”

Nghe vậy, Lâm Chí Phong trầm ngâm một lúc, cũng không hỏi nữa.

Gã nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu rồi nói: “Năm đó dù tôi không ra được chân tướng, nhưng tôi luôn cảm thấy một điều kỳ lạ – ngày 9 xảy ra vụ án, nửa đêm phòng an ninh của căn hộ đã xảy ra một vụ đánh nhau. Có một nhân viên bảo vệ lười biếng uống rượu, say rượu rồi đánh một nhân viên bảo vệ khác, hai người đánh nhau dữ dội, trực tiếp đập vỡ máy tính, dẫn đến thiệt hại ổ cứng ghi giám sát, sau đó không thể sửa được, vì vậy ngày hôm sau cảnh sát nhận được báo án, đến hiện trường vụ án, lúc muốn điều tra giám sát thì không thể tra được bất cứ điều gì. “

Tiêu Mặc và Tần Hoan nhìn nhau một cái, trong mắt đều có sự kinh ngạc, bọn họ cũng không biết chi tiết này.

“Anh có chắc không?” “

“Lúc ấy tôi sai người lấy một bản của hồ sơ vụ án, vẫn còn ở đây với tôi.” Lâm Chí Phong đột nhiên đứng dậy, gã đi đến cửa sổ sát đát đứng một lúc, một lúc lâu sau quay đầu lại nói, “Nửa tháng sau tôi sẽ quay về một chuyến, cậu cho tôi số, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với cậu.” “

Tiêu Mặc suy nghĩ một chút, đáp: “Được.”

Lâm Chí Phong còn có việc phải làm, tạm thời cúp máy trước, Tiêu Mặc và Tần Hoan chờ ở trong phòng, một lát sau, Từ Hạo Xương mới đi hóng gió về.

“Ồ, cậu xong chưa? “

Tiêu Mặc trả lại điện thoại cho gã ta, “Vâng, cảm ơn anh.”

Từ Hạo Xương khoát tay áo, “Không cần cảm ơn đâu, ai bảo cậu là con trai của Tiêu Cần, tới giờ Chí Phong vẫn còn nhớ Tiêu Cần, với tư cách là anh em, tôi cũng…”.

Sau khi nhận thức được những gì gã đã nói, gã vội dừng lại, sau đó quan sát Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc dường như không nghe thấy, vẻ mặt không đổi.

Từ Hạo Xương thở phào nhẹ nhõm, gã vỗ vỗ vai Tiêu Mặc, “Nếu lúc sau lại nhớ tới những thứ khác mà muốn hỏi, thì cứ gọi cho tôi. “

“Cảm ơn anh.”

Sau khi rời khỏi nhà hàng tư nhân, Tiêu Mặc không nói một lời, cho đến khi lên xe, y mới nghiêng đầu nhìn Tần Hoan.

“Anh vẫn luôn biết chuyện này?” “

“… Ba đã nói với anh. “

Tiêu Mặc sắc mặt tái nhợt, lời nói đảo trong miệng vài vòng, mới ép mình nói ra, “Lâm Chí Phong… Yêu cha em sao? “

Họ ngồi ở hàng cuối cùng, đây là trạm đầu của xe buýt này, nên không có ai. Tần Hoan nắm tay Tiêu Mặc, đan chặc mười ngón tay, “Bác trai không biết, hơn nữa bác trai và Lâm Chí Phong không xảy ra bất cứ chuyện gì hết… Lâm Chí Phong cũng chưa từng đi quấy rầy bác trai. “

Tiêu Mặc nhắm mắt lại, một hồi lâu mới nói: “Em hơi mệt, muốn ngủ một giấc. “

“Được rồi, khi đến anh gọi em.” Tần Hoan đặt đầu Tiêu Mặc lên vai mình, giọng nói rất dịu dàng, “Ngủ ngon đi, chờ tỉnh lại thì sẽ không sao nữa. “

Tay Tiêu Mặc bị Tần Hoan nắm lấy, lòng bàn tay Tần Hoan rất nóng, bị sự ấm áp vây quanh, Tiêu Mặc cau mày, cũng dần dần thả lỏng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện