Gió nóng ngày hè từ cửa sổ thổi tới, ập vào mặt Úc Thanh Hoan, làm tóc hắn rối tung, còn dính sát vào trên da làm hắn đổ mồ hôi ướt rượt, khiến hắn càng thêm tức tối bực bội.
Hắn dùng khuôn mặt vô cảm nhìn Hoắc Cừ đang trưng ra bộ mặt tranh công ở bên cạnh, dùng tay đẩy mặt hắn qua bên kia, nổi giận nói: "Anh đi nhanh đi, đừng ở trước mắt em làm rối."
Bực cả mình! Còn bảo mở cửa sổ là tốt rồi! Đây là chuyện mà mở cửa sổ có thể giải quyết sao?!
"Thanh Hoan," Hoắc Cừ không chỉ không đi, trái lại còn quàng tay ôm hắn, giống như làm nũng cà cà bả vai hắn, "Anh không làm rối trước mặt em, anh ở bên cạnh em đây."
Úc Thanh Hoan suýt nữa bị hắn chọc tức đến ói máu, lắc vai hất đầu Hoắc Cừ ra.
Hắn đang vô cùng thấp thỏm bất an, không biết mình phải đối mặt với chuyện sắp tới thế nào, nhưng Hoắc Cừ lại hồn nhiên không biết, thậm chí còn không thể hiểu được tâm trạng của hắn.
Ngực Úc Thanh Hoan bỗng nhiên dâng lên một trận buồn bực ngút trời, trong khoảnh khắc đánh tan lí trí của hắn.
Hắn vừa định đẩy Hoắc Cừ qua một bên, nhưng quay đầu lại đối diện với đôi mắt ngăm đen sáng ngời, tràn đầy quan tâm của hắn, bàn tay nắm lấy tay hắn, lại không tự chủ được nhịn xuống.
"Thanh Hoan," Hoắc Cừ nắm tay hắn, âm thanh ôn nhu, "Em có khát không? Anh rót cho em cốc nước nhé?" Nói xong liền đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, ngốc nghếch cầm lấy ấm nước rót nước, đưa tới bên môi hắn, "Uống một ngụm đi."
Nước là nước đã đun sôi, tuy không sảng khoái bằng nước đá nhưng để ở trong phòng có điều hòa lâu như vậy cũng mang theo một chút mát lạnh, Úc Thanh Hoan cúi đầu uống một hớp nước, cảm thấy tâm tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Trước khi quen mình, Hoắc Cừ chưa bao giờ dùng ấm đun nước, có lẽ là từ sau lần hắn sinh bệnh, nghe Vu Hâm nói phải uống nhiều nước ấm mới nhanh khỏe, Hoắc Cừ liền ngồi nghiên cứu ấm đun nước cả ngày.
Chuyện đơn giản đến trẻ con cũng có thể làm được, đối với hắn mà nói lại vô cùng khó khăn.
Nhưng hắn lại chưa từng bỏ cuộc, không biết tốn mất bao nhiêu công sức mới học được cách đun nước.
Mỗi ngày giống như cái đồng hồ báo thức, cách nửa tiếng phải nhắc nhở mình một lần.
Nghĩ đến chuyện hắn đối tốt với mình, lòng Úc Thanh Hoan dần bình ổn lại.
Hắn thích Hoắc Cừ, thích sự hồn nhiên và thẳng thắn của hắn, dù cho đôi lúc cái tính này sẽ khiến hắn phiền não không thôi.
Sống lại một đời này, hắn không nghĩ nhân sinh sẽ cho hắn làm chuyện gì thực sự có ý nghĩa.
Cha mẹ đã qua đời, hắn lại không có chấp niệm quá lớn với tiền tài và sự nghiệp, một trái tim cả ngày trôi bồng bềnh giữa không trung, không yên ổn ở bất kì nơi nào.
Nhưng hắn gặp được Hoắc Cừ, từ trên người hắn, Úc Thanh Hoan có được cảm giác an toàn chưa từng có.
Có lẽ cả một đời, Hoắc Cừ đều sẽ như vừa rồi, khi hắn nói ngộp thở sẽ nhanh chóng chạy đi mở cửa sổ.
Nhưng mà, hắn vui vẻ chịu đựng.
"Lỡ như mẹ anh không thích em thì phải làm sao bây giờ đây?" Úc Thanh Hoan thở dài, tay ôm lấy Hoắc Cừ, có chút yếu đuối dựa vào bả vai của hắn.
"Không có chuyện đó đâu!" Hoắc Cừ nghe vậy, trong phút chốc mở to hai mắt, dùng một giọng như thể Úc Thanh Hoan vừa nói cái gì khó tin lắm, nói: "Em tốt như vậy, ai lại không thích em chứ."
Trái tim Úc Thanh Hoan run lên, ngực cảm thấy ngọt như mật, hắn trầm mặc một lúc lâu, mới gãi gãi lòng bàn tay Hoắc Cừ, nhỏ giọng hỏi: "Có phải anh lại lên mạng xem cái gì kì quái không?"
Dừng một chút, liền bỏ thêm một câu, "Kiểu như dỗ con gái gì gì đó."
Hoắc Cừ méo xệch miệng, ngẫm nghĩ một hồi lâu, mới cười nói: "Không có, anh chỉ lên mạng xem tin tức của em."
.........!
“Làm sao để yêu người” là phim tình cảm đô thị, trường phim cách nội thành cũng không xa, tầm một giờ đi xe, Hoắc Vanh liền đưa Hoắc phu nhân đến nơi.
"Mẹ, để con cầm cho, " Hoắc Vanh định xách túi, lại bị Hoắc phu nhân né được.
Bà vén tóc mai bị gió thổi tung ra sau tai, sống lưng ưỡn lên thẳng tắp, đi về phía trước, không nhận ý tốt của con trai: "Không cần, đồ của mẹ mẹ tự mang."
Đây là loại tình huống gì?
Hai mắt Hoắc Vanh đăm đăm, trước đây lúc ra ngoài, túi của bà đều để cho mấy ông con trai xách giúp, hôm nay làm sao bỗng nhiên lại đổi tính? Hắn mơ hồ đi theo, mãi đến tận khi đứng trước phòng khách sạn, nhìn thấy mẹ hắn đang soi gương, xong lại chỉnh trang quần áo, nhất thời bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Mẹ hắn đây là...!Muốn Úc Thanh Hoan nhìn thấy, bánh ú đúng là do bà mang đến cho hắn sao?
Thời điểm tiếng gõ cửa vang lên, Hoắc Cừ đứng lên ngay lập tức, muốn đi tới mở cửa, lại bị Úc Thanh Hoan kéo lại.
Hắn hít sâu một hơi, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Hoắc Cừ, cười nói: "Không có chuyện gì, em đi mở cửa cho."
Nói xong, nắm tay nắm cửa, cắn răng một cái, trực tiếp mở cửa ra.
Hoắc phu nhân không nghĩ người mở cửa sẽ là Úc Thanh Hoan, sửng sốt mấy giây mới phản ứng được, "Thanh Hoan, không làm phiền cháu chứ, bác nghe tiểu nhị nói gần đây cháu rất bận."
"Không có, không có." Úc Thanh Hoan vội vã nghiêng người, để Hoắc phu nhân và Hoắc Vanh đi vào phòng, đè nén trái tim đang đập liên hồi, cố gắng bình tĩnh nói: "Buổi tối cháu vừa hay không có bận gì."
Hoắc phu nhân gật gật đầu, đưa bánh ú cho hắn, "Đầu bếp trong nhà tự làm bánh ú, hương vị không tệ nên đem đến cho hai đứa nếm thử." Dừng một chút, liền bỏ thêm một câu, "Không biết cháu thích ăn nhân bánh gì nên mang đến mỗi loại một ít."
"Cảm ơn bác." Úc Thanh Hoan thụ sủng nhược kinh nhận lấy bánh ú, kéo ghế cho Hoắc phu nhân mời, "Bác ngồi đi ạ, " cẩn thận đặt bánh ú lên bàn, quay người rót nước cho Hoắc phu nhân, bởi vì sốt sắng thái quá nên lúc đặt cốc xuống tay run một cái, nước suýt nữa thì bị tràn ra ngoài.
"Từ từ, không vội." Hoắc phu nhân lấy tay đỡ hắn một cái, thoái mái cầm cốc lên, uống một ngụm nhỏ.
Hoắc Cừ không nhìn ra bạn trai của mình đang căng thẳng, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm bánh ú, làm sao cũng không dời đi.
Sáng sớm hôm nay Thanh Hoan còn nói, tết Đoan Ngọ là phải ăn bánh ú.
Hắn nhìn Úc Thanh Hoan, lại nhìn mẹ hắn, bỗng nhiên đưa tay lấy ra một cái bánh ú.
"Lão tam thèm sao?" Hoắc Vanh dùng ánh mắt bỡn cợt nhìn Hoắc Cừ, nhếch lông mày trêu hắn một câu.
Hoắc Cừ không để ý tới hắn, cúi đầu nhìn bánh ú được buộc chặt chẽ trong tay, lại gặp phải khó khăn, cái này...!bóc ra thế nào đây?
"Như này, cởi nút buộc ra, sau đó từ từ bóc lá ra là được rồi." Úc Thanh Hoan theo phản xạ có điều kiện đưa tay ra, giúp hắn bóc bánh, lộ ra phần gạo nếp trơn bóng, sau đó đặt vào tay hắn, "Anh ăn đi."
Nói xong, mới phát hiện ra không đúng, Hoắc phu nhân và Hoắc Vanh đều đang ở đây, mình làm thế này có