Tim Úc Thanh Hoan đập liên hồi, như muốn phá lồng ngực mà ra.
Hắn liếm liếm môi, đối diện với đôi mắt sâu thẳm lại sáng như sao trời của Hoắc Cừ, hơi rượu trong nháy mắt bốc hơi không còn một mống, "Thật, thật sự không có, là anh, anh hiểu sai rồi..."
Hắn vẫn không giải thích được, tại sao Hoắc Cừ đối với chuyện như thế này vô cùng khó lừa gạt, rõ ràng bình thường nếu nói mà hắn không hiểu, hắn sẽ chọn quên luôn mà!
Cảm nhận được lòng bàn tay ẩm ướt mà nóng rực của hắn, thân thể Úc Thanh Hoan căng lên, một khắc cũng không dám thả lỏng.
"Không." Hoắc Cừ không do dự chút nào hộc ra một chữ, ánh mắt nhìn chằm chằm Úc Thanh Hoan, chậm rãi nói: "Em cảm thấy chưa thoải mái, tức là còn có cách khiến em thoải mái hơn."
Dừng một chút, cúi đầu liếm hôn xương quai xanh của Úc Thanh Hoan, "Thanh Hoan, nên làm như thế nào?"
Hô hấp ấm áp phả lên người hắn, trong nháy mắt khiến cho Úc Thanh Hoan nổi da gà.
Hô hấp của Úc Thanh Hoan càng thêm dồn dập, trong lòng đấu tranh kịch liệt.
Làm sao bây giờ? Mình nên làm gì?
Hắn biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ do chính mình làm chủ.
Hắn nhấc tay lên che mắt, một mảng ửng đỏ chậm rãi từ mặt kéo đến lỗ tai.
"Thanh Hoan," Hoắc Cừ lại không cho phép hắn không nhìn mình, kiên quyết kéo tay hắn ra, ánh mắt nhìn khuôn mặt hắn, nhất thời sửng sốt.
Đôi mắt Úc Thanh Hoan có đường nét dịu dàng như hoa đào, lúc này bởi vì e lệ mà nửa khép, lông mi đen dày khẽ run, miễn cưỡng che đi một nửa con ngươi trong suốt, lại vừa vặn lộ ra sóng mắt liễm diễm.
Hòa cùng với ánh đèn ngủ êm dịu, càng có vẻ yếu đuối mà mê người.
Hô hấp của Hoắc Cừ cứng lại, chỉ cảm thấy từ nơi sâu xa nhất trong đáy lòng có một cây đuốc đột nhiên bùng lên, thiêu đốt hoàn toàn lí trí của hắn.
Lực trên tay càng lúc càng mạnh, khi Úc Thanh Hoan có chút không nhịn được hơi nhíu mày, hắn mạnh mẽ cúi thấp đầu, cắn lên cổ hắn một cái!
Eo Úc Thanh Hoan đau, dưới thân vẫn có phản ứng liên tục, nhất thời càng ngày càng dán sát vào Hoắc Cừ như mật, quả thực giống như là cố ý đưa tới cửa, thế nhưng hắn lại không để ý tới những thứ này.
"Hoắc Cừ, anh là chó sao?" Úc Thanh Hoan thở hổn hển mắng một tiếng, nắm lấy tóc trên đầu Hoắc Cừ vẫn đang chôn sâu vào cổ hắn gặm cắn, dùng sức kéo ra, mắng: "Em không biết đau hay sao?"
Hoắc Cừ mắt điếc tai ngơ, chăm chỉ lưu lại trên hõm cổ Úc Thanh Hoan tầng tầng dấu hôn.
Hắn thật yêu người này, yêu đến thậm chí không biết nên làm sao để yêu hắn.
Muốn triệt để, hoàn toàn đem hắn biến thành người của mình, dùng tất cả phương thức có thể làm.
"Thanh Hoan," da đầu đau đớn rốt cục cũng khiến Hoắc Cừ ngẩng đầu lên, hắn đỏ mắt nhìn Úc Thanh Hoan, đáy mắt không kìm nén được dục vọng, từng bước ép sát, "Phải làm sao?"
Nơi xương quai xanh truyền đến từng trận đau nhói không dứt, Úc Thanh Hoan vỗn dĩ còn có chút căm tức, nhưng đối diện với ánh mắt tràn ngập khát vọng kia của Hoắc Cừ, lửa giận trong lòng chỉ một thoáng liền biến mất không thấy hình bóng.
Không có gì để thẹn thùng, cũng không có gì đáng sợ, người này tốt như vậy, dù cho tỉnh tỉnh mê mê, cũng tuyệt đối sẽ không để mình bị thương.
Huống hồ bọn họ đang ở khách sạn, bên trong tủ đầu giường vẫn luôn đặt “áo mưa” cùng thuốc bôi trơn.
Úc Thanh Hoan thở dài, sờ sờ gò má anh tuấn ướt mồ hôi của Hoắc Cừ, tay phải thuận theo bờ vai hắn chậm rãi trượt xuống, cuối cùng đan năm ngón tay vào tay hắn, dẫn dắt tay hắn đi đến bên hông của chính mình, thuận tuyến eo hướng xuống phía dưới, "Nơi này..."
Cảm xúc dưới tay thực nở nang, đầu óc Hoắc Cừ trống không mấy giây, lập tức đỏ mắt lên, đột nhiên lật Úc Thanh Hoan lại.
Úc Thanh Hoan nhắm mắt lại, lấy tay nắm chặt tay của hắn, giọng nói run đến lợi hại, "Lấy bcs và thuốc bôi trơn ở tủ đầu giường ra."
Đây là những từ ngữ mà Hoắc Cừ chưa từng chú ý tới, nhưng trực giác cho hắn biết đây là hai thứ vô cùng quan trọng, lúc này nhanh chóng nhảy xuống giường, dưới sự chỉ đạo của Úc Thanh Hoan lấy đồ ra..
Khi hắn ngẩng đầu lên, đang muốn hỏi công dụng của mấy thứ này, chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Không khí triền miên ám muội trong phòng giống như bị chọc ra một lỗ hổng, trong nháy mắt phát tán hết.
Sắc mặt Hoắc Cừ hơi trầm xuống, lấy tay muốn ngắt tiếng chuông phiền phức kia đi.
"Nhận điện thoại." Úc Thanh Hoan kéo chăn qua đắp lên trên người, nghiêng đầu nói với Hoắc Cừ một câu.
Hoắc Cừ cầm chặt đồ trên tay, không nhúc nhích.
"Hoắc Cừ." Úc Thanh Hoan lại gọi hắn một tiếng.
Lông mi Hoắc Cừ run run, vẫn không động đậy, lúc Úc Thanh Hoan sắp gọi hắn lần thứ ba thì rốt cục cũng duỗi tay cầm điện thoại lên, vừa nổi giận nhấn nút nhận cuộc gọi, vừa không quên oan ức nhìn hắn.
"Hoắc giáo sư à," bên kia truyền đến giọng nói hưng phấn của viện trưởng, giống như là con sóc trộm được quả sồi, "Cậu lập tức đến viện nghiên cứu đi, tôi có việc quan trọng muốn nói với cậu!"
Dừng một chút, lại cường điệu một câu, "Đến ngay bây giờ!"
Hoắc Cừ mím mím môi, âm thanh lạnh lẽo, "Nói luôn bây giờ."
"Aizz," viện trưởng vỗ đùi, nói: "Không thể nói qua điện thoại mà!" Ngừng một chút, âm thanh trở nên hết sức nghiêm túc, "Chuyện này đối với đội của cậu vô cùng quan trọng, Hoắc giáo sư, cậu phải tới đây."
Hoắc Cừ quay đầu nhìn về phía Úc Thanh Hoan, người hắn yêu đang ở trên giường chờ hắn, chỉ cần cúp điện thoại, hắn liền có thể không bị quấy rầy nữa.
Ngón tay của hắn giật giật, lúc sắp nhấn nút tắt, bỗng nhiên ngừng lại.
Thanh Hoan đã từng nói, hắn ghét nhất là người không biết chịu trách nhiệm, dù vào giờ phút này hắn sắp phát điên rồi, hắn cũng không thể làm loại người mà Thanh Hoan chán ghét.
Hoắc Cừ cụp mắt, trầm thấp đáp một tiếng: "Được."
Cúp điện thoại, hắn lên giường ôm lấy Úc Thanh Hoan, vùi đầu vào hõm cổ của hắn, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều viết đầy oan ức.
"Được rồi, " Úc Thanh Hoan từ trong miệng hắn biết rõ là chuyện gì xảy ra, lúc này thấy hắn như vậy, vừa đau lòng vừa tiếc nuối, "Đi một chuyến rồi về, đừng mất hứng."
Hoắc Cừ không nói lời nào, hàm răng ở trên tầng da cổ mỏng manh của hắn mài tới mài lui, tâm tình cực kì không tốt.
Úc Thanh Hoan vén tóc của hắn lên, nghiêng đầu hôn một cái lên trán hắn, nhẹ giọng nói: "Hoắc giáo sư, em phát