Úc Thanh Hoan dựa vào đầu giường, vừa cố gắng bình tĩnh lại vừa nói với Hoắc Cừ: "Anh gọi điện cho Hâm ca để anh ấy mua cho anh một phần cơm."
Hoắc Cừ mím môi, thoạt nhìn có chút không tình nguyện, hắn vẫn chưa quen chủ động mở miệng nói chuyện với người khác.
Liếc mắt dò xét Úc Thanh Hoan một lát, thấy hắn không có ý định đổi giọng, không thể làm gì khác hơn là cầm điện thoại lên.
"Nhanh chút, " Úc Thanh Hoan giả bộ không thấy bộ dạng oan ức của hắn, thúc giục: "Không anh ấy về bây giờ mất."
"Anh biết." Hoắc Cừ mở điện thoại, vừa định gọi cho Vu Hâm, cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng quẹt thẻ, ngay sau đó, Vu Hâm cầm một túi đồ lớn đi vào, nhìn thấy Hoắc Cừ, bước chân dừng lại, "Ồ, Hoắc Cừ làm sao lại ở đây?"
"Đến thăm Thanh Hoan, " Úc Thanh Hoan không có ý định trả lời thay hắn, Hoắc Cừ chỉ có thể tự mình nói.
"Hai người các cậu thực sự là...!dính đến mức làm tôi đau răng." Vu Hâm cảm thán một câu, mở túi, lấy đồ bày ra bàn.
"Ca, sao anh đi nhanh vậy?" Úc Thanh Hoan nghi hoặc nhìn hắn, "Hơn nữa...!sao mua đồ ăn nhanh lại còn có cả hộp giữ nhiệt nữa?"
"Không phải, " Vu Hâm xua tay giải thích: "Tôi vừa ra khỏi cửa liền gặp được Tranh ca, nghe nói cậu bị bệnh, anh ấy liền đưa phần cơm của mình, bảo tôi mang về cho cậu."
Dừng một chút, cảm khái nói: "Đừng thấy Tranh ca không hay nói chuyện, người ta tốt lắm, tôi định không nhận nhưng anh ấy vẫn cứ đẩy cho tôi."
Úc Thanh Hoan trầm mặc một chút, theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía Hoắc Cừ, thấy hắn không có phản ứng gì kịch liệt mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Vu Hâm: "Lần sau anh mua ít đồ tặng cho Tranh ca đi."
Nói xong, nhấc chăn lên định xuống giường, kéo ghế ra cho Vu Hâm, "Ca, anh ngồi đi."
"Không cần, " Vu Hâm lắc đầu, "Cậu và Hoắc Cừ ăn đi, tôi xuống lầu ăn."
Úc Thanh Hoan nghĩ cũng phải, phần cơm này chỉ miễn cưỡng đủ cho hai người, ba người thì chả bõ nhét kẽ răng, liền gật đầu.
Vu Hâm đi rồi, Úc Thanh Hoan đưa đũa và thìa cho Hoắc Cừ, "Nào, ăn cơm thôi."
Hoắc Cừ nhận lấy thìa, mạnh mẽ xúc một thìa cơm nhét vào miệng.
Hắn vẫn chưa dùng thìa thành thạo, một thìa cơm ăn một nửa vung một nửa, Úc Thanh Hoan nhìn thấy vừa tức vừa cười, "Anh ăn từ từ thôi, sợ em cướp đồ ăn của anh hay sao."
Hoắc Cừ cụp mắt, có ý riêng lầm bầm một câu, "Hắn đưa cơm cho em..."
"Đừng có ghen," Úc Thanh Hoan bất đắc dĩ múc một muôi canh, đưa tới bên môi hắn, "Há miệng, Tranh ca không thích em nữa rồi."
Hoắc Cừ đã biết hàm nghĩa của từ ghen, nghe vậy, ngoan ngoãn há miệng uống canh, nổi giận nói: "Anh thì không thấy thế." Dừng một chút, liền bỏ thêm một câu, "Hắn còn có thể gặp em mỗi ngày, anh thì không thể."
Úc Thanh Hoan đỡ trán, nhìn hắn nửa ngày cũng không gắp nổi một đũa cải xanh, thẳng tay gắp cho hắn, "Được rồi, nhanh chóng ăn cơm, nếu không lát nữa anh về không kịp đâu."
Ngừng một chút, nắm chặt tay trái của Hoắc Cừ, gãi gãi lòng bàn tay của hắn, cười nói: "Có nhiều người gặp em mỗi ngày như vậy, nhưng có thể làm bạn trai của em cũng chỉ có mình anh thôi."
Lần này, Hoắc Cừ rốt cục cũng vui vẻ.
Giơ tay Úc Thanh Hoan lên, ở trên mu bàn tay của hắn hôn một cái.
"Đừng hôn loạn, trên miệng anh có dầu, " Úc Thanh Hoan lườm hắn một cái, vừa định lấy giấy ăn lau đi, Hoắc Cừ chợt đè lại sau gáy của hắn, giống như trả thù mà hôn loạn trên môi hắn một trận, đến tận khi làm Úc Thanh Hoan hít thở khó khăn mới mím môi cười buông hắn ra.
Bị hắn nháo như thế, tâm trạng của Úc Thanh Hoan lại dễ chịu hơn rất nhiều, vốn đang cảm thấy không ngon miệng, không nghĩ tới cuối cùng lại ăn không ít.
Hoắc Cừ ăn cơm chậm, mắt thấy tài xế Hoắc gia đã gọi điện thoại mấy lần để giục hắn, Úc Thanh Hoan thật sự không nhìn nổi nữa, lại cầm đũa đút đồ ăn cho hắn.
Động tác của hắn quá nhanh, Hoắc Cừ một đũa còn chưa kịp nuốt xuống, đũa thứ hai đã đưa vào.
Làm cho hai má Hoắc Cừ căng phồng, bộ dạng liều mạng nhai đồ giống hệt như con sóc nhỏ đang tích đồ ăn đầy trong miệng.
Úc Thanh Hoan nhìn thấy thì buồn cười không thôi, vốn muốn bắt nạt hắn thêm một chút, nhưng sau đó thật sự không nhịn được, trực tiếp cười một tràng.
Hoắc Cừ không biết Thanh Hoan nhà hắn đang cười hắn, một mặt mờ mịt nhìn bạn trai, cuối cùng, cũng cười theo.
"No rồi đúng không?" Ăn hết hai bát cơm có ngọn, Úc Thanh Hoan đưa cho Hoắc Cừ một cốc nước, hỏi.
Hoắc Cừ gật gật đầu, "No rồi." Biết là ăn xong bữa này thì mình liền phải đi về, hắn lưu luyến không rời kéo tay Úc Thanh Hoan, lông mi run run gọi, "Thanh Hoan..."
Úc Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn hắn, "Sao vậy?"
"Anh không tìm được thang máy để xuống dưới."
Úc Thanh Hoan hé mắt, sau khi ở bên Hoắc Cừ, hắn phát hiện ra một chuyện.
Chỉ cần Hoắc Cừ nói dối, đôi mắt sẽ chớp nhanh hơn so với bình thường.
Hắn nói: "Vậy làm sao anh lên được đây?"
Hoắc Cừ không nghĩ tới hắn không chỉ không lập tức nói đưa mình xuống lầu, mà lại còn tiếp tục hỏi, chỉ có thể nói thật: "Tài xế đưa anh lên."
Úc Thanh Hoan: "Vậy anh gọi điện cho tài xế bảo anh ấy đưa anh xuống đi."
Hoắc Cừ mím mím môi, không nói.
Úc Thanh Hoan không động đậy, cứ như vậy nhìn hắn, mãi đến tận khi Hoắc Cừ không nhịn được nữa, nhỏ giọng gọi hắn một tiếng: "Thanh Hoan..."
Lúc này mới rút thẻ mở cửa phòng ra, nắm tay hắn rồi cười trộm nói: "Đi thôi."
Úc Thanh Hoan ở tầng ba, thang máy đi xuống rất nhanh.
Hắn vừa đi vào, bấm số tầng xong, Hoắc Cừ liền bỗng nhiên kéo hắn lại, ngay sau đó đầu liền hạ thấp xuống.
"Đừng..." Úc Thanh Hoan lấy tay đẩy hắn, nghiêng đầu nói: "Trong thang máy có camera.”
Hoắc Cừ chẳng thèm để ý có camera hay không, đôi môi vẫn cứ đuổi tới.
Trong lúc Úc Thanh Hoan còn đang muốn trốn, hắn tội nghiệp nhỏ giọng nói: "Thanh Hoan, cho anh hôn nhẹ đi, sắp xuống đến nơi rồi...."
Úc Thanh Hoan trong lòng mền nhũn, rốt cuộc không nhúc nhích nữa, để cho hắn hôn một cái.
Sau đó, Úc Thanh Hoan liền trở nên bận rộn, bởi vì Tần Tranh còn có một bộ phim sắp khởi quay nên những ngày qua toàn bộ đều đang quay cảnh Tần Tranh và người khác cùng diễn.
Thời gian để Vu Hâm tìm bác sĩ