Vu Hâm tìm được cho Úc Thanh Hoan một bác sĩ tâm lý, là bạn hắn giới thiệu, nghe nói trình độ tương đối khá, cũng rất có đạo đức nghề nghiệp.
Nhưng mặc dù như thế, hắn vẫn yêu cầu bác sĩ này kí một hiệp nghị bảo mật, cam kết dưới bất kì tình huống nào, cũng không được tiết lộ bất kì tin tức nào về quá trình trị liệu của Úc Thanh Hoan ra bên ngoài, xong xuôi mới miễn cưỡng yên tâm một chút.
Năng lực nghiệp vụ của Vu Hâm có thể kém, nhưng ở phương diện xử lí vấn đề của Úc Thanh Hoan, lại hết sức cẩn thận tỉ mỉ.
Bệnh tâm lý tuy là không phải điểm đen gì, nhưng nếu như bị người rắp tâm lợi dụng, thoáng động tay động chân một chút, cũng có thể trở thành vũ khí lợi hại để công kích nạn nhân.
Sự nghiệp của Úc Thanh Hoan đang trong thời kỳ phát triển, mỗi một bước đều phải đặc biệt cẩn thận.
Hắn không thèm để ý mấy chuyện này, Vu Hâm lại nhất định phải thay hắn để ý tất cả.
Vì vậy, từ đó về sau, mỗi tuần Úc Thanh Hoan đều sẽ tới chỗ bác sĩ tâm lý khám một lần.
Vu Hâm vì muốn đẩy nhanh tốc độ trị liệu của hắn, còn cố ý dành thời gian đi nghe mấy buổi diễn thuyết về tâm lý học.
Mặc dù biết trị liệu tâm lý không thể vội vàng, hắn cũng chưa bao giờ hỏi Úc Thanh Hoan xem đã tiến triển đến đâu.
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ phối hợp với bác sĩ, đúng lúc tác động một chút.
Một tháng qua, tình huống của Úc Thanh Hoan liền có chuyển biến tốt rất rõ ràng, sau khi “Làm sao để yêu người” quay xong, hắn thậm chí đã có thể ngồi ở ghế lái hơn nửa tiếng đồng hồ, tuy vẫn chưa dám khởi động xe, nhưng cũng là tiến bộ rất lớn rồi.
"Thanh Hoan, vừa rồi có mấy người trong đoàn phim muốn mời cậu ăn cơm." Ăn xong tiệc hơ khô thẻ tre, Vu Hâm lái xe đưa Úc Thanh Hoan về nhà, thừa dịp đèn đỏ, quay đầu nói với hắn: "Hỏi tôi khi nào thì cậu có thời gian, "
Dừng một chút, tiện hề hề nở nụ cười, "Còn có mấy cô gái nhét cho tôi phương thức liên hệ, nói là làm bạn với cậu, nhờ tôi gửi cho cậu."
Cái gọi là làm bạn, cũng chính là pháo hữu (hẹn ch*ch).
Úc Thanh Hoan cau lông mày lại, "Ca, anh không nhận đấy chứ?"
"Làm sao có khả năng!" Vu Hâm xua tay, "Tôi còn không biết cậu hay sao, nhận mấy thứ đó làm cái gì."
Úc Thanh Hoan gật gật đầu, "Vậy thì tốt."
Vu Hâm nhấn ga, từ trong gương chiếu hậu nhìn Úc Thanh Hoan vài lần, đến cùng vẫn không nhịn được hỏi, "Thanh Hoan, tới đây cậu thật sự là việc gì cũng không nhận sao?"
"Vâng." Úc Thanh Hoan có chút uể oải xoa xoa huyệt thái dương, dựa vào ghế, chậm rãi nói: "Em muốn nghỉ ngơi một chút." Sợ Vu Hâm còn nói hắn không có tâm sự nghiệp, cướp lời hắn nói trước: "Ca, năm nay em đã quay ba bộ phim, nhận hai đại ngôn."
Vu Hâm lời ra đến khóe miệng lại bị hắn làm nghẹn ở cuống họng, mất một lúc lâu mới lấy vẻ mặt đau khổ nói: "Một năm diễn hai cái vai phụ, một cái vai chính, cậu còn cảm thấy rất nhiều nhỉ.
Thôi, tôi cũng không nói được cậu.
Năm nay coi như cho cậu thời gian yêu đương, sang năm cậu liệu mà làm việc đàng hoàng cho tôi."
Úc Thanh Hoan cười đáp: "Biết rồi mà."
Hai người sắp về đến nhà, trên đài phát thanh bỗng nhiên phát ra một tin tức.
Huyện Trừng ở Tây Nam xảy ra động đất mạnh 7,5 độ richter, trước mắt số người tử vong đã đạt đến 1,500 người.
"Ngọa tào!" Vu Hâm nhịn không được văng tục, "Làm sao lại tử vong nhiều như vậy? Thiên tai nhân họa quả thực là…aizzz, không biết có bao nhiêu gia đình phải chịu khổ đây."
"Gia đình" hai chữ này làm trái tim Úc Thanh Hoan hơi run lên, hắn cụp mắt cầm điện thoại lên, xem tin tức mới nhất về trận động đất, nhìn hiện trường đổ nát trong đó, hít sâu một hơi, ngồi tại chỗ bóp chặt lấy điện thoại.
Không ai so với hắn hiểu rõ hơn nỗi đau mất cha mẹ, người trong thôn tuy rằng đều đối với hắn rất tốt, nhưng cũng không thể bù đắp được sự mất mát này.
Cha mẹ yêu thương nên vô tư mà bao dung, con cái mới có thể tùy hứng, có thể làm nũng, có thể chơi xấu, nhưng đối với những khác người thì không được.
Từ năm mười hai tuổi, Úc Thanh Hoan liền học được cách tự mình đối mặt với mọi chuyện.
Dù hắn bây giờ đã là người bình thường, không cần liều mạng kiếm sống, cũng có người để giao phó cả đời.
Nhưng nửa đêm thức giấc, nghĩ đến cha mẹ đã mất nhiều năm, trong lòng vẫn thấy chua xót.
Hắn không muốn lại có thêm người giống như hắn, mặc dù gặp trận động đất này là không thể tránh khỏi, nhưng ít nhất trong tay có tiền cũng sẽ tốt hơn một chút, cũng có thể có dũng khí tiếp tục sống.
Úc Thanh Hoan xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng loại bỏ sự đau khổ này ra khỏi đầu, nói với Vu Hâm: "Ca, anh thay em quyên góp chút tiền đi." Dừng một chút, liền bỏ thêm một câu, "Phiền anh hỗ trợ một chút, để số tiền này thực sự đến được tay người dân gặp nạn."
Sớm đã đoán được hắn sẽ làm như vậy, Vu Hâm một chút cũng không giật mình, chỉ hỏi hắn: "Lần này quyên bao nhiêu?" Sợ hắn đem tiền tiết kiệm quyên sạch, nhanh chóng bồi thêm một câu, "Báo thù” mới chỉ chuyển một phần ba thù lao, cậu kiềm chế một chút."
Úc Thanh Hoan ừ một tiếng, nói: "Em rõ mà, lần này chỉ quyên năm triệu thôi."
Dải phân cách mới tinh trên đường bỗng chốc ngoằn ngoèo như rắn, Vu Hâm từ trong gương chiếu hậu nhìn hắn chằm chằm, "Năm triệu mà cậu nói “chỉ”? Năm nay cậu kiếm được mấy cái năm triệu, cậu nói cho tôi biết đi!”
Mắt thấy Vu Hâm sắp muốn điên, Úc Thanh Hoan vội vã dập lửa, "Ca, em dùng sai từ."
"Thật sự, Thanh Hoan," Sắc mặt Vu Hâm phức tạp, "Tôi cảm thấy tôi là quản lí mệt tâm nhất trên thế giới này, cậu căn bản là không khiến tôi bớt lo, cậu chỉ thay đổi phương pháp làm khó tôi mà thôi."
Úc Thanh Hoan: "..."
Biết nghệ nhân nhà mình đã quyết định là không thể nào thay đổi, Vu Hâm cũng không nói thêm với hắn nữa.
Huống hồ tình hình ở vùng gặp tai nạn cũng thật sự thảm, chính hắn cũng bỏ thêm một chút, đem đi quyên góp.
Mà vào giờ phút này trên weibo cũng vì chuyện này mà vỡ tổ rồi.
Cư dân mạng dồn dập cầu phúc cho người dân vùng thiên tai, không ít minh tinh cũng ở trên weibo thông báo số tiền mình quyên góp.
Rất nhanh, số tiền các minh tinh quyên góp liền được tập hợp lại, đăng lên mạng.
Mọi người đều đang khen ngợi những minh tinh này, bỗng nhiên có một nhóm người chú ý tới, từ lúc động đất xảy ra đến bây giờ, Úc Thanh Hoan chẳng những không quyên tiền, weibo cũng không đăng gì cả!
Bởi vì Úc Thanh Hoan đang nổi đến tím bầm, cho nên chỉ cần một người thoáng đề cập đến, việc này liền truyền ra.
Anh hùng bàn phím lập tức chạy đến weibo của hắn, căm phẫn sục sôi chỉ trích hắn ——
"Tại sao không đăng weibo cũng không quyên tiền? Cậu kiếm được nhiều như vậy, quyên chút tiền không được sao?"
"Nhìn người ta xem, ai cũng quyên một triệu! Cậu thì sao! Một đồng