Úc Thanh Hoan ăn thấy gần no liền để đũa xuống, lấy tay chống cằm nhìn chằm chằm Hoắc Cừ.
Hắn biết Hoắc Cừ không có bất kỳ khái niệm gì đối với tiền, nên hành động ngày hôm nay của Hoắc Cừ khiến hắn rất giật mình.
Hơn nữa, hắn cũng hết sức tò mò, Hoắc Cừ đến cùng là làm sao có nhiều tiền như vậy, không phải nói mấy người làm nghiên cứu khoa học đều rất nghèo sao?
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, liền thất thần, ánh mắt lại vẫn dừng trên mặt Hoắc Cừ không dời đi.
Hoắc Cừ bị hắn nhìn đến mặt càng ngày càng đỏ, sắp không cầm nổi đũa rồi.
"Hoắc Cừ, " Úc Thanh Hoan hỏi hắn: "Sao đột nhiên anh lại chuyển tiền cho em?"
Hoắc Cừ ngước mắt nhìn hắn, mím mím môi, "Bọn họ nói em rất nghèo."
Bọn họ? Úc Thanh Hoan suy nghĩ một chút, lập tức bỗng nhiên tỉnh ngộ, hẳn là Hoắc Cừ lên mạng đọc được cái gì rồi, cũng không để ý, nhìn lỗ tai ửng hồng của hắn, cố ý nói: "Anh đem tất cả tiền của anh chuyển cho em sao?”
Hoắc Cừ gật gật đầu: "Ừ."
Úc Thanh Hoan cười híp mắt nói: "Anh nghe câu này bao giờ chưa? Tất cả của anh là của em, mà của em thì vẫn là của em."
Hoắc Cừ nhíu mày suy tư một phút chốc, miễn cưỡng hiểu được ý hắn, không chút do dự nói: "Ừ, đều là của em, anh cũng là của em." Bộ dạng vô cùng đàng hoàng trịnh trọng khiến cho người khác muốn bắt nạt.
Úc Thanh Hoan: "Vậy anh không sợ em mang tiền của anh bỏ trốn sao?"
Hoắc Cừ sợ hãi mở to hai mắt: "Em sẽ làm thế sao?"
Úc Thanh Hoan chỉ đùa một chút, không nghĩ tới hắn lại coi là thật, vội vàng nói: "Đương nhiên là không, em đang nói đùa thôi." Dừng một chút, trêu hắn nói: "Anh đây là quan tâm đến tiền mà, đâu có quan tâm đến em đâu nhỉ?"
"Đương nhiên là quan tâm đến em." Hoắc Cừ nắm lấy hắn tay, ngượng ngùng mà nghiêm túc nói: "Không có gì so với em quan trọng hơn."
Úc Thanh Hoan thành công bị hắn dỗ ngoan, sau khi ăn cơm xong, phá lệ cùng hắn xem sách chuyên ngành, mãi đến tận khi bị một đống từ ngữ chuyên ngành làm cho hoa mắt chóng mặt, lúc này mới mượn cớ chạy bộ, bỏ ra phòng khách.
Hắn bật máy chạy bộ, vừa điều chỉnh tốc độ, vừa đeo tai nghe gọi cho Triệu Khanh Uyên.
Nhà mới của hắn đầu tháng sáu đã sửa xong rồi, đồ dùng cũng đã đặt mua đầy đủ hết, trước vẫn luôn để trống cho bay mùi sơn, hơn nữa vì hắn đóng phim bận quá, cũng không có thời gian chuyển nhà.
Vừa vặn khoảng thời gian này đang nhàn rỗi, liền bàn bạc với Vu Hâm ngày mai chuyển nhà.
Bởi vì có quá nhiều đồ nên cố ý gọi Triệu Duệ và Triệu Khanh Uyên đến hỗ trợ.
Triệu Duệ làm người rất đáng tin, không cần phải nói nhiều, Triệu Khanh Uyên thì không giống như vậy.
"Khanh Uyên, nhớ sáng mai trước mười giờ đến đây, đi sớm chút không là bị kẹt xe đấy.”
"Biết rồi," giọng nói thiếu kiên nhẫn của Triệu Khanh Uyên từ bên kia điện thoại truyền đến, "Thanh Hoan, sao càng ngày cậu càng thích càm ràm thế, những câu này cậu đã nói với tôi không ít hơn ba lần rồi, mẹ tôi cũng không như cậu đâu."
Úc Thanh Hoan không nhanh không chậm nói: "Đối với người như anh, không dặn thêm mấy lần thì không được."
Triệu Khanh Uyên bị hắn chọc tức đến kêu loạn lên, "Cái gì gọi là người như tôi?! Tôi nói này, cậu mà cứ như vậy là sẽ mất người bạn này đấy!”
"Há," Úc Thanh Hoan bình tĩnh điều chỉnh tốc độ trên máy chạy bộ nhanh hơn một chút, "Mất thì mất."
Triệu Khanh Uyên: "..."
Triệu Khanh Uyên: "Con trai, ba rất thất vọng về con..."
Úc Thanh Hoan cười lạnh: "Không sao, tôi không có hi vọng gì với anh, ngày mai nhớ đến khiêng đồ giúp."
Triệu Khanh Uyên: "..."
Hắn nói không lại Úc Thanh Hoan, mỗi lần đều phải tự tìm ngược, lần này lại bị thương tích đầy mình, mạnh miệng để lại một câu, "Nhìn xem cậu ngày mai làm sao để cầu xin tôi."
Lúc này mới cúp điện thoại.
Úc Thanh Hoan ném điện thoại qua một bên, chuyên tâm chạy bộ.
Mãi đến tận khi Hoắc Cừ đi lại nhắc hắn đã chạy hơn một tiếng rồi, mới ngừng lại, đi tắm.
Sau khi quay “Làm sao để yêu người” xong, thân thể Úc Thanh Hoan giống như tiến vào giai đoạn hôn mê, đặc biệt dễ thả lỏng.
Hắn vốn định ngồi ở đầu giường chờ Hoắc Cừ, nưng sau đó thật sự là không kiên trì nổi, ngã đầu vào chăn ngủ mất.
Hoắc Cừ tắm xong, lau khô người xong đi ra liền thấy hắn đang nằm ở trên giường ngủ say.
Theo bản năng liền bước nhẹ hơn, ngốc nghếch đắp kín chăn cho hắn, cũng không lên giường, mà lại yên tĩnh ngồi ở một bên chờ tóc khô.
Qua hơn nửa tiếng đồng hồ, sờ tóc thấy đã khô mới rón rén bò lên giường.
Úc Thanh Hoan nằm nghiêng trong chăn, lộ ra gò má hơi ửng hồng lúc ngủ.
Ánh đèn ngủ ấm áp rơi trên mặt hắn, làm cho hắn thoạt nhìn thêm mấy phần yếu đuối và mềm mại hơn so với bình thường, vô cùng dụ người.
Hoắc Cừ không nhịn được đến gần, cúi đầu hôn một cái lên khóe môi hắn.
Hắn thật...!thật yêu người này.
"Hoắc Cừ..." Úc Thanh Hoan nhắm mắt lại, vô thức lầm bầm một câu, trở mình, làm ổ trong lồng ngực hắn, mơ màng ngủ tiếp.
Tim Hoắc Cừ phút chốc giống như được tắm trong ánh nắng, trở nên vừa ấm áp vừa thư thái như muốn tan đi.
Hắn cẩn thận với tay tắt đèn giường, thỏa mãn ôm Úc Thanh Hoan ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau Úc Thanh Hoan chuyển nhà, đúng lúc là thứ sáu, Hoắc Cừ cũng ở nhà.
Hắn giao cho Hoắc Cừ nhiệm vụ sắp xếp và đóng gói đồ đạc.
Đây là chuyện Hoắc Cừ rành nhất, đóng gói đồ xong khiến những người khác cảm thán không thôi, Triệu Khanh Uyên thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp mấy tấm.
"Ngọa tào, này quả thật quá trâu bò rồi." Hắn thấy đồ đạc trong thùng hoàn toàn vừa vặn, quần áo sắp xếp chỉnh tề, thở dài nói: "Đây đến cùng là làm sao làm được?"
"Quản nhiều như vậy làm gì?" Triệu Duệ ngậm thuốc lá liếc hắn một cái, khom lưng khoác túi lên vai, nhàn nhạt nói: "Có nói thì cậu cũng không học được."
"Không phải chứ, Triệu Duệ anh có ý gì?" Triệu Khanh Uyên ôm túi đuổi tới, cả giận nói: "Tôi có chọc gì anh à? Anh có bản lĩnh thì học đi."
"Há, tôi cũng không học được." Triệu Duệ căn bản sẽ không để ý đến sự khiêu khích của hắn, mặt không cảm xúc nói một câu, bước nhanh hơn đi về phía trước.
Triệu Khanh Uyên một đấm lại trúng cục bông, suýt nữa bị nghẹn đến thổ huyết, nghỉ một lúc lâu, mới nuốt được cục nghẹn kia xuống, căm giận tiếp tục làm việc.
Mấy người đàn ông sức lớn, làm việc cũng nhanh.
Dù đồ đạc của Úc Thanh Hoan và Hoắc Cừ nhiều thật, nhưng trước lúc chạng vạng cũng đã chuyển xong hết.
"Mệt chết tôi rồi." Triệu Khanh Uyên đặt mông ngồi ở phòng khách, ngẩng đầu ồn ào với Úc Thanh Hoan: "Thanh Hoan, ném cho tôi chai nước!"
Úc Thanh Hoan lấy