Mặc dù Hoắc Cừ nói hắn có thể tìm được đường về nhà nhưng Úc Thanh Hoan vẫn không yên lòng, sợ hắn tự nói tài xế ngày mai không cần đến đón, trong lúc đang ăn tráng miệng liền gọi điện thoại cho bên kia.
Ai biết tài xế lại nói: "Cậu yên tâm đi, ngày mai đúng giờ tôi sẽ qua.
Hoắc giáo sư nói với để tôi không cần đưa cậu ấy về nhưng vẫn cần đưa cậu ấy đi làm.
Hơn nữa, thật ra chiều hôm qua tôi vẫn luôn đi theo phía sau cậu ấy."
Úc Thanh Hoan có chút bất ngờ, đi làm vẫn cần người đón là có ý gì?
Cúp điện thoại, hắn đi hỏi Hoắc Cừ.
Hoắc Cừ đang tranh tài với đĩa thịt xào ớt xanh, đũa gắp nửa ngày cũng không thể gắp được, đôi môi mím chặt, ánh mắt càng ngày càng mất kiên nhẫn.
Nghe vậy, trực tiếp để đũa xuống, thành thực nói: "Bởi vì anh không tìm được đường đi làm."
Úc Thanh Hoan kinh ngạc: "Đường đi làm không phải là giống với đường về sao?"
Hắn có lúc, thật sự là không lí giải được mạch não của Hoắc Cừ.
Kéo ghế ở bên cạnh hắn ngồi xuống, lấy tay chống cằm nhìn hắn, "Đường về nhà đi thế nào, đường đi làm đi thế đấy mà.”
Hoắc Cừ lắc đầu, trông rất kiên định, thậm chí còn khiến Úc Thanh Hoan sinh ra một loại ảo giác mình nói sai rồi.
"Không giống nhau," hắn nói: "Đường đi làm không có em."
Để đũa xuống, hắn cố gắng giải thích cho Úc Thanh Hoan hiểu, "Nơi có em đối với anh mà nói thì vô cùng đặc biệt." Nên hắn mới có thể nhớ kỹ.
Biết rõ hắn chỉ là đang giải thích bình thường, Úc Thanh Hoan vẫn cứ cảm thấy tim đập nhanh hơn, sắc mặt hắn ửng đỏ, cụp mắt không nhìn Hoắc Cừ, lông mi run run, lẩm bẩm: "Miệng ngọt như vậy, có bôi mật sao."
Hoắc Cừ mờ mịt nhìn cơm nước trên bàn, lại sờ miệng mình, tiến đến trước mặt Úc Thanh Hoan, thành thật nói: "Không có."
Hắn cách rất gần, gần đến mức Úc Thanh Hoan có thể đếm rõ ràng từng sợi lông mi của hắn.
Lúc mới được sống lại, Úc Thanh Hoan liền thề đời này mình nhất định phải yêu đương thật nhiều.
Thế nhưng, không biết vì sao, dù người khác có đẹp đến đâu cũng không thể làm cho hắn sinh ra cảm giác gì đặc biệt, với Hoắc Cừ, vừa bắt đầu cũng như vậy.
Nhưng càng bên nhau lâu, ánh mắt của hắn càng không có cách nào rời khỏi Hoắc Cừ.
Úc Thanh Hoan cười, tiến đến hôn hắn một cái.
Hoắc giáo sư nhà mình, là đẹp mắt nhất.
"Đúng là bôi mật."
Hoắc Cừ sửng sốt một chút, lập tức cũng cười, Thanh Hoan nói cái gì thì là cái đó đi.
Hoắc Cừ đi làm rồi, Úc Thanh Hoan cũng chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Vu Hâm nhận cho hắn việc chụp một bìa tạp chí, là tài nguyên hàng đầu, nhưng lại là chụp cùng Triệu Khanh Uyên.
Nói cũng lạ, hai đại minh tinh rất ít khi cùng chụp một bìa tạp chí, nhưng Úc Thanh Hoan và Triệu Khanh Uyên quan hệ rất tốt, lại cùng nhau cầm cúp ảnh đế.
Fan của hai người còn rất hòa hợp, có lẽ bên phía tạp chí nhìn trúng điều kiện này nên mới đưa yêu cầu như thế.
Sớm mùa đông, rét lạnh âm trầm.
Sợ lúc Úc Thanh Hoan lúc chụp ảnh bị lạnh, Vu Hâm thậm chí còn đem tới một tấm khoác vai giữ nhiệt.
Triệu Khanh Uyên mắt sắc, liếc mắt một cái liền thấy được cái tấm khoác vai màu hồng này, tò mò khoác lên.
Dây điện dài ngoằng khiến trông hắn như mọc ra một cái đuôi nhỏ phía sau.
"Anh nghiêm túc chút đi, " Úc Thanh Hoan lườm hắn, nhưng vẫn thỏa mãn lòng hiếu kì của hắn, cắm phích điện vào, "Ngồi im trên ghế đi, đừng có đi tới đi lui nữa, thiết lập tính cách lạnh lùng của anh không cần nữa à?"
"Cái đấy từ 800 năm trước tôi đã không dùng đến rồi, " Triệu Khanh Uyên ngồi xuống bên cạnh hắn, khoát tay một cái nói: "Đừng nói nữa, cái này ấm quá, cậu mua ở đâu vậy, đặt cho tôi một cái!"
"Hâm ca mua, anh muốn thì đi nói với anh ấy đi, "
Thợ chụp ảnh gặp chút chuyện nên còn chưa tới, hai người liền ngồi ở phòng nghỉ tán gẫu.
Triệu Khanh Uyên len lén liếc Úc Thanh Hoan vài lần, trên mặt đều là muốn nói lại thôi.
Úc Thanh Hoan vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng sợ hắn lại có chuyện gì thực sự khó mở miệng, cuối cùng không nhịn được nói: "Có việc thì nói."
"À..." Triệu Khanh Uyên ngập ngừng mấy phút, lúc này mới rụt rè nói: "Thanh Hoan, năm nay cậu đến nhà tôi ăn tết nhé."
Sợ Úc Thanh Hoan từ chối, nhanh chóng nói tiếp: "Ba mẹ tôi mỗi năm đến tết đều không có ở nhà, nhà tôi có mấy anh em tuổi tác gần nhau.
Đều rất dễ gần, cậu tới chơi, tôi giới thiệu bọn họ cho cậu làm quen."
Dừng một chút, lại cố gắng nói thêm một câu, "Hàng năm đều ăn tết với bọn nó cũng chẳng có gì đặc biệt, nếu cậu có thể đến, tôi sẽ rất vui."
Năm ngoái để Úc Thanh Hoan ăn tết một mình, hắn vẫn luôn rất hối hận.
Hai người quen biết lâu như vậy, hắn cũng hiểu rõ Úc Thanh Hoan rồi.
Chuyện người này làm tốt nhất, chính là luôn cố ra vẻ, nhìn qua có vẻ rất bình thường nhưng trong lòng có không biết bao nhiêu khổ sở.
Hắn nói đến khiến Úc Thanh Hoan nhớ lại giao thừa năm ngoái.
Hắn, Triệu Duệ và Nhị Nhị sưởi ấm cho nhau, vượt qua một đêm khó khăn kia.
Sau đó, Hoắc Cừ đến.
Tiếp sau đó, hắn tặng mình dây chuyền, nói muốn vĩnh viễn cùng mình cùng ăn tết.
Khi đó hắn không hiểu, chỉ cho là Hoắc Cừ quý trọng người bạn là hắn nên mới nói vậy, bây giờ suy nghĩ lại, vừa đắng lại ngọt.
Những ngày hắn còn chưa đáp lại kia, Hoắc Cừ làm thế nào vượt qua được?
"Thanh Hoan, Thanh Hoan?"
Giọng Triệu Khanh Uyên cắt ngang suy nghĩ của hắn, Úc Thanh Hoan lắc đầu một cái, cười nói: "Năm nay tôi đến nhà Hoắc Cừ ăn tết."
Hoắc Vanh đã nói chuyện này với hắn từ lâu, lần này hắn không từ chối nữa.
Tuy rằng vẫn còn có chút thấp thỏm bất an, nhưng nếu đã quyết định muốn ở bên Hoắc Cừ, dù thế nào hắn cũng muốn học cách ở chung với người nhà họ Hoắc.
"Cậu được đấy, nhanh như vậy đã thu phục được người nhà họ Hoắc rồi!" Triệu Khanh Uyên nở nụ cười, đụng vai Úc Thanh Hoan nói, "Đời trước chắc chắn cậu là đại ân nhân của nhà họ, nên đời này bọn họ mới tặng cho cậu một đứa con trai."
Nói xong, tự mình lại bật cười trước.
Úc Thanh Hoan ngẩn ra, bóng lưng mơ hồ của người hắn từng cứu kia, chợt lóe lên trước mắt hắn.
Nhưng rất nhanh hắn liền đem cái hình bóng này vứt ra khỏi đầu, không quản thế nào, cái người kia cũng không có quan hệ gì với hắn, chỉ hy vọng đời trước người kia có thể thay hắn sống thật tốt.
Nửa giờ sau, thợ chụp ảnh vội vã chạy đến, giữa mùa đông mà trên trán đổ ra một tầng mồ hôi.
Nhanh chóng nói chuyện với hai người xong liền tìm chuyên gia trang điểm bàn bạc một chút mới để bọn họ đi hoá trang.
Quá trình chụp rất thuận lợi, mặc dù Triệu Khanh Uyên làm người không đáng tin nhưng năng lực nghiệp vụ vẫn là không phải bàn.
Còn Úc Thanh Hoan, đã có kinh nghiệm hai đời rồi.
Hai người biểu hiện rất tốt, mỗi người còn có phong cách riêng, hơn nữa quan hệ rất tốt nên ảnh chụp không có chút gượng gạo nào.
Sau khi kết thúc, thợ chụp ản thậm chí còn khen mấy câu, nói bọn họ là minh tinh phối hợp tốt nhất từ trước đến giờ
Lúc đến là sáng sớm, lúc trở về sắc trời đã tối đen.
"Hai người về nhà luôn à?" Triệu Khanh Uyên vừa tháo trang sức vừa hỏi Úc Thanh Hoan.
"Không, tôi muốn đi siêu thị mua chút đồ tết." Đôi môi hơi giật giật, lại nói thêm một câu, "Còn mua đồ đem đến nhà Hoắc Cừ nữa."
Hắn năm nay kiếm được tương đối khá nên đã sớm mua xong quà cho người nhà Hoắc Cừ.
Nhưng ngoài những thứ đó, đồ ăn cũng phải mang đến một chút.
Hơn nữa hắn chỉ tới Hoắc gia ăn cơm đêm giao thừa, cũng phải mua đồ về nhà mình ăn tết.
Hắn không để Hoắc Cừ phải ở nhà chờ hắn, mà là gọi điện để tài xế đưa Hoắc Cừ đến cổng siêu thị, đi mua đồ cùng hắn.
Tuy Hoắc Cừ không giúp được gì