Sáng sớm, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót lanh lảnh.
Hoắc Cừ mở mắt ra, Úc Thanh Hoan vẫn còn đang ngủ, gò má áp lên gối bông mềm mại, như một con mèo nhỏ bé yếu ớt.
Ánh mặt trời từ khe hở trên rèm cửa sổ chiếu vào, từng tia nắng lấp lánh nhảy nhót trên sàn nhà, báo hiệu một ngày đông đẹp trời.
Hoắc Cừ rón rén đứng dậy, chân trần bước trên sàn nhà ấm ấp, ra đến cửa lại quay lại nhìn, tối hôm qua Úc Thanh Hoan quá mệt mỏi, ngủ rất say, không bị động tác của hắn đánh thức.
Tài xế đã đúng giờ đưa bữa sáng đến, đĩa lòng mềm ngọt ngâm trong nước tương thơm nức mũi.
Sủi cảo nhân tôm tinh xảo trong suốt, có thể thấy rõ tôm bóc vỏ bên trong.
Còn có mấy loại canh và cháo khác, vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Nhanh chóng rửa mặt xong, Hoắc Cừ ngồi xổm ở bên giường, gọi Úc Thanh Hoan dậy, "Thanh Hoan, dậy ăn sáng nào."
Úc Thanh Hoan nhíu nhíu mày, không trả lời.
Hắn liền gọi: "Thanh Hoan, mau dậy thôi." Lấy tay đẩy hắn một cái.
Lần này, Úc Thanh Hoan rốt cục cũng có phản ứng, lông mi hắn run run, một hồi lâu mới cố gắng mở mắt ra, trong giọng nói còn mang theo chút âm mũi, lời nói ra giống như đang làm nũng, "Mấy giờ rồi?"
"Bảy giờ ba mươi phút bốn mươi lăm giây." Vẫn là phong cách trả lời của Hoắc Cừ.
"Ừm, anh ăn trước đi, không cần phải đợi em." Úc Thanh Hoan nói một câu xong, lại nhắm hai mắt lại.
Cũng không biết Hoắc Cừ làm sao lại có thể lực tốt như vậy, ngày hôm qua vất vả cần cù đến hơn nửa đêm, sáng sớm hôm nay lại vẫn có tinh thần sáng láng như vậy.
"Đến giờ ăn sáng rồi, " Hoắc Cừ đứng lên, nghiêng người qua, hai tay chống hai bên vai Úc Thanh Hoan, mắt nhìn xuống, "Chúng ta cùng ăn."
Người này thực sự là rất cố chấp...!
Úc Thanh Hoan có chút không vui trở mình, muốn khiến hắn bỏ cuộc.
Nhưng mấy phút trôi qua, tầm mắt trên đầu kia vẫn không rời đi.
Hắn thở dài một cái, xoay người, từ trong chăn đưa tay ra, sờ lên má trái của Hoắc Cừ, Hoắc Cừ thuận thế cà cà vào lòng bàn tay của hắn.
"Ra phòng ăn chờ em, em rửa mặt xong sẽ ra."
"Được."
Mấy phút sau, Úc Thanh Hoan sảng khoái đi ra, ngồi đối diện với Hoắc Cừ.
Hoắc Cừ không hài lòng mím môi, đứng dậy vòng qua bàn dài, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Úc Thanh Hoan không có khẩu vị gì, gắp vài miếng lòng, ánh mắt rơi trên người Hoắc Cừ, hắn đang dùng đũa gắp sủi cảo tôm, ngốc nghếch như trẻ con mới tập dùng đũa, cùng cái tên cường thế trên giường tối hôm qua chẳng giống tí nào.
Rõ ràng bình thường vẫn ngốc nghếch đáng yêu như thế, tại sao vừa lên giường lại biến thành kẻ bá đạo lại khó nói chuyện như vậy chứ?
Hắn quyết định nói chuyện rõ ràng với Hoắc Cừ.
"Hoắc Cừ, sau này anh có thể tiết chế một chút không?"
Không chỉ là thể lực theo không kịp, Úc Thanh Hoan thật sự là bị tần suất của hắn dọa sợ.
Tuy hai người vừa mới khai trai không lâu, nhiệt tình một chút cũng rất bình thường, nhưng cũng không thể giống như Hoắc Cừ được.
Hắn lo lắng bây giờ làm quá ác, sau đó sẽ không có hứng thú với Hoắc Cừ nữa.
Hoắc Cừ mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, đầy mặt là dấu chấm hỏi.
Úc Thanh Hoan giả vờ ho khan một tiếng, mặt đỏ lên, "Cái đó, mấy cái chuyện kia kìa."
Kỳ thực, hắn càng muốn mượn cơ hội này, để Hoắc Cừ sau này muốn nhìn mặt hắn ít một chút, mấy ngày nay eo hắn sắp phế rồi, nhưng đáng tiếc là da mặt quá mỏng, thật sự không nói ra được.
Hoắc Cừ bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức kiên định lắc đầu.
"Không, anh đã rất tiết chế rồi."
Úc Thanh Hoan: "..."
Hắn có phải là có hiểu lầm gì với hai chữ “tiết chế” không?
Úc Thanh Hoan giận dữ: "Anh nói em nghe, anh tiết chế chỗ nào hả?"
Hoắc Cừ lau khóe môi dính nước tương, ánh mắt toả sáng nhìn Úc Thanh Hoan, "Chỗ nào cũng vậy, nếu không anh sẽ không đi làm."
Úc Thanh Hoan: "..."
Chuyện này không có cách nào tiếp tục nói nữa.
Hệt như đã hẹn trước, Hoắc Cừ vừa đi thì Vu Hâm liền tới đây.
Ngày mai là ngày “Làm sao để yêu người” công chiếu, Vu Hâm muốn bảo đảm Úc Thanh Hoan chuẩn bị xong hết mọi thứ.
"Lời phát biểu đâu? Quần áo đâu? Có bị nhăn không? Tôi bảo cậu liên lạc với Tần Tranh, nói trước vài câu, sao cậu lại không nghe lời..."
"Ca," Úc Thanh Hoan ngắt lời hắn: "Em chuẩn bị xong hết rồi, anh cứ yên tâm đi."
"Cậu bình tĩnh chút là tốt rồi, " Vu Hâm hiểu rõ tính cách của Úc Thanh Hoan, biết hắn sẽ không làm bừa, nhưng vẫn không nhịn được phải nói vài câu.
Dừng một chút, thấy hắn đã ăn xong điểm tâm, vừa dọn bàn vừa nói: "Được, cậu nhanh đi ngủ đi, ngày nào thấy cũng là cái bộ dạng chưa tỉnh ngủ! Tôi cho cậu biết, đừng ỷ vào tuổi trẻ mà ngày nào cũng thức đêm, đến lúc vành mắt đen như gấu trúc, tôi xem cậu chữa kiểu gì!"
"Biết rồi mà." Bị hắn nói như thế, Úc Thanh Hoan cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, lầm bầm một câu, chậm rì rì về phòng ngủ, ngã đầu nằm lên giường.
So với “Một đường sinh tử”, buổi họp báo công chiếu “Làm sao để yêu người” còn được người trong cả nước quan tâm nhiều hơn.
Các kênh truyền thông lớn giống như đã hẹn trước, một cái cũng không thiếu, toàn bộ đều có mặt.
Fan cũng là giấu trời qua biển, thần thông quảng đại, thông qua đủ loại con đường để đến tham gia.
Buổi họp báo vừa mới bắt đầu, liền đem lại nhiệt độ thảo luận rất lớn trên weibo.
"Còn có hai ngày nữa mới chiếu phim!! Tại sao phải đợi đến giao thừa chứ?! Nóng ruột!"
"Mong đợi sự hợp tác của Tranh ca và Thanh Hoan! Mua vé ủng hộ!"
"Nhân vật lần này của Úc Thanh Hoan không có điểm gì nổi bật nhỉ, xem ra là không đột phá nổi “Màu cam” rồi."
"Lầu trên +1, luôn cảm thấy “Màu cam” sẽ là tác phẩm tốt nhất của Úc Thanh Hoan."
"Mặc kệ thế nào, chỉ nhìn đội hình đạo diễn và diễn viên này cũng đủ để tôi ra rạp một chuyến.”
.........!
Trên sân khấu, MC trước tiên là giới thiệu đạo diễn, biên kịch và giám đốc sản xuất, sau đó mới chuyển sang phỏng vấn các diễn viên.
MC: "Tình yêu là thứ mà chúng ta không thể sờ thấy cũng không thể nhìn thấy, nhưng lại khiến ai ai cũng chờ mong.
Đặc biệt là trong thời đại mà nhịp sống nhanh đến chóng mặt như hiện tại, có thể có được một tình yêu chân chính là chuyện mà rất nhiều người tha thiết mơ ước.
Vậy Tranh ca và Thanh Hoan cảm thấy làm thế nào để yêu một người?"
Tần Tranh cầm micro, đường nét thâm thúy dưới ánh đèn hiện ra càng ngày càng anh tuấn: "Tôi cảm thấy cần phải có dũng khí, không thể mãi nhìn trước ngó sau, do dự không quyết định."
"Ồ," MC cười trêu một câu, "Xem ra Tranh ca rất có kinh nghiệm nha."
Tần Tranh cười không nói, MC liền chuyển sang Úc Thanh Hoan, "Thanh Hoan thì sao?" Dừng một chút, nói: "Tôi cảm thấy vấn đề này Thanh Hoan chắc chắn có quyền lên tiếng, dù sao hồi trước cũng đã thấy cậu dũng cảm thổ lộ rồi."
Úc Thanh Hoan bị trêu, sắc mặt hơi ửng hồng, hắn nắm chặt micro, nói: "Bao dung và quyết tâm, tôi cảm thấy đây là hai điều quan trọng nhất."
MC: "Có thể nói cụ thể hơn một chút không?"
Úc Thanh Hoan sắp xếp từ ngữ một chút: "Hai người ở bên nhau, tính cách và lối sống có thể hoàn toàn khác biệt, vậy nên phải có đủ quyết tâm, mới có thể đi chung một đường.
Hơn nữa, hai người yêu nhau cũng phải cố gắng khắc phục những khác biệt này, cần phải bao dung với đối phương nhiều hơn một chút.
Tuy tình yêu không có nghĩa là phải thay đổi chính mình để phù hợp với người yêu nhưng ít nhất khi hai người bất đồng quan